“Chúng ta cũng rất mong đợi, À! Sao bây giờ con vẫn còn ở khách sạn?” Khắc Hy Á nhìn khung cảnh phía sau của cô giống ở trog khách sạn liền hỏi một câu.
“Đêm nay ba con có tổ chức một bữa tiệc, con quay về khách sạn.”
*Con ở khách sạn một mình?” Khắc Hy Á lo lắng an toàn của cô.
“Không, con ở cùng anh… chú Hạng, chú ấy ở ngay bên cạnh phòng con.” Nghê ơ Tuyết ở trước mặt mẹ vẫn không dám thay đổi xưng hô.
Khắc Hy Á vừa nghe xong gương mặt khẩn trương liền thả lỏng: “Có Hạng tiên sinh ở bên cạnh con mẹ yên tâm, hai người ở chung có tốt không?”
Nghê Sơ Tuyết cách màn hình cảm giác cả gương mặt có chút nóng lên, cô xấu hỗ gật đầu: “Tốt! Chú Hạng rất chiếu cố con.”
“Vậy là tốt rồi, Hạng tiên sinh cũng là người vô cùng tốt.”
Khắc Hy Á nói xong, điện thoại bên cạnh bà vang lên: “Sơ: Tuyết, mẹ nghe điện thoại đã.”
Nghê Sơ Tuyết vốn nghĩ sẽ tắt máy, đúng lúc này một thân ảnh có chút cao ngạo tự tin lại ngồi xuống trước màn hình, là Mị Lạp.
“Chị.” Nghê Sơ Tuyết lập tức chào hỏi.
Mị Lạp khoanh tay, vẻ mặt không biểu tình nói: “Nghê Sơ Tuyết, tôi chỉ đến cảnh cáo cô một câu, cô ngàn vạn lần đừng câu dẫn Hạng Bạc Hàn, đừng làm ba mẹ mắt mặt.”
“Em…” Ánh mắt Nghê Sơ Tuyết nháy mắt trở nên bối rối.
Mị Lạp sắc bén nhìn chằm chằm cô: “Cô làm sao? Cô sẽ không làm gia tộc nhà tôi mất mặt đi!”
“Em… em không có!” Nghê Sơ Tuyết lắc đầu nói.
“Ngày mai tôi đến, có hay không ngày mai tôi sẽ biết, nhớ kỹ, Hạng Bạc Hàn là chú của Hạng Kình Hạo, cũng là trưởng bối của tôi và cô.” Mị Lạp cảnh cáo.
“Em biết.” Nghê Sơ Tuyết cắn môi gật đầu.
Lúc này Mị Lạp liền rời khỏi màn hình, không lâu sau Khắc Hy Á quay lại, hai mẹ con hàn huyên chốc lát liền chờ ngày mai đến gặp nhau.
Lúc trò chuyện xong, Nghê Sơ Tuyết ngồi ở mép giường, cô thở dài, lời Mị Lạp nói khiến cô nghĩ đến ở ngoại quốc, mối quan hệ tôn trọng giữa hai gia tộc là bất khả xâm phạm.
Mà thân phận của Hạng Bạc Hàn ở trước mặt cô phút chốc ngập tràn khoảng cách, không thể xâm phạm, ngay cả thích cũng không dám, chỉ có tôn kính.
Đêm nay, Nghê Sơ Tuyết khó ngủ đến nửa đêm, cô liền bắt mình phải ngủ đi.
Ngủ không ngon, sáng sớm tỉnh lại mắt cô liền có chút sưng đỏ, cũng may cô vẫn còn trẻ, da thịt trắng nõn, chỉ cần rửa mặt liền khá hơn.
Lúc này, điện thoại bàn ở phòng cô vang lên.
“Alol” Nghê Sơ Tuyết nghe máy.
“Cùng ăn sáng không?” Bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông.
Trái tim Nghê Sơ Tuyết lập tức áy náy nhảy lên, cô cười đáp ứng: “Vâng.”
“40 phút nữa gặp trước cửa phòng em.” Hạng Bạc Hàn nói xong liền ngắt máy.
Nghê Sơ Tuyết buông điện thoại xuống, nội tâm có chút mâu thuẫn, tối hôm qua cô suy nghĩ rất nhiều, thầm nghĩ sau này phải dùng thân phận gì để ở bên cạnh Hạng Bạc Hàn, là trưởng bối với tiểu bối, hay và quan hệ nam nữ bình thường.
Cuối cùng cô vẫn chọn về phía trước.
Nghê Sơ Tuyết vươn tay lấy chiếc váy hồng nhạt xinh đẹp trong tủ thử ướm lên người, do dự một chút lại quyết định chọn áo sơ mi đơn giản.
Nghê Sơ Tuyết bị lời cảnh cáo của Mị Lạp làm thức tỉnh, lúc trước cô ở trước mặt Hạng Bạc Hàn tranh thủ hảo cảm, tuy rằng là hành vi vô tình, nhưng cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Nghê Sơ Tuyết thay quần áo, đơn giản sửa sang lại mái tóc dài, cô mở cửa đi ra trước đợi Hạng Bạc Hàn.
Nhưng mà cô vừa mở cửa, Hạng Bạc Hàn đã ở phía ngoài, cô không khỏi sợ tới mức gọi một câu: “Chú Hạng.”.