Nghê Sơ Tuyết quay đầu nhìn cửa hàng bán điểm tâm, ánh mắt cũng toát ra chờ mong, cô mỉm cười gật đầu: “Vâng, được!”
Hai cô gái liền đi sang cửa hàng đối diện chọn món.
Hạng Kình Hạo rốt cục cũng tìm được cơ hội, anh nhấp một ngụm cà phê, thần bí mỉm cười nhìn chú nhỏ ở bên cạnh.
Hạng Bạc Hàn nhận ra ánh mắt của cháu trai ở bên cạnh, trong lòng anh không khỏi căng thẳng.
“Cười cái gì?” Hạng Bạc Hàn híp mắt hỏi.
Hạng Kình Hạo cong môi cười: “Chú nhỏ, chú nói thật đi, có phải chú thích Nghê tiểu thư không?”
Gương mặt anh tuấn của Hạng Bạc Hàn thoáng bối rối, tựa hồ tâm tư giấu sâu bên trong bị người khác nhìn rõ, nhưng rất nhanh anh bình tĩnh lại: “Chú chỉ cảm thấy cô ấy rất đáng yêu.”
Hạng Kình Hạo là lần đầu tiên nghe chú nhỏ mình khen một cô gái như thế, anh khẽ nhích người tới gần Hạng Bạc Hàn: “Chú nhỏ, Nghê tiểu thư thông minh lại đáng yêu, cháu ủng hộ chú theo đuổi cô ấy.”
“Nói bậy bạ gì đó?”
Hạng Bạc Hàn trầm thấp khiển trách.
Trước mặt người nhà, anh xưa nay đối với phương diện tình cảm vô cùng đạm mạc, nhất thời cũng không biết phải ứng phó thế nào.
“Chú nhỏ, Nghê tiểu thư xinh đẹp như vậy, nếu chú không sớm ra tay, cô ấy sẽ bị người khác cướp mắt đó.” Hạng Kình Hạo cổ vũ anh.
Trong mắt Hạng Bạc Hàn quả nhiên hiện lên một tia lo lắng, dường như anh đang cân nhắc chuyện này.
“Chú đúng là có ý với cô ấy, nhưng chuyện này ngoài cháu ra, không được nói cho bất kỳ ai khác.” Hạng Bạc Hàn đành phải thừa nhận trước mặt cháu mình.
.
Truyện Hài Hước
Hạng Kình Hạo vươn tay nắm hờ bả vai anh: “Yên tâm, cháu tuyệt đối không nói lung tung.
Nếu có cái gì không hiểu thì hỏi cháu, cháu chính là người từng trải nha.”
Hạng Bạc Hàn hắt tay anh ra: “Không cần, cách của cháu không hợp với chú.”
Hạng Kình Hạo lập tức gật đầu đồng ý: “Nói cũng đúng.”
Lúc này, hai cô gái mang vài phần đồ ngọt trở lại, Hạng Kình Hạo nhìn Nghê Sơ Tuyết cũng thay chú nhỏ vui vẻ, Nghê Sơ Tuyết xinh đẹp lại đơn thuần, giống như một trắng giấy trắng chưa nhiễm bản, xứng đáng được chú nhỏ anh quý trọng.
Chỉ là anh có chút lo lắng, đối với Nghê Sơ Tuyết mà nói, tuổi của chú nhỏ có phải có chút lớn không?
Thời gian bắt tri bát giác đã đến 6 giờ, máy bay hạ cánh, ở: lối ra là một hàng trưởng bối của Hạng gia, còn có vài vệ Sĩ đi theo, phía sau là vợ chồng Khác Hy Á và Mị Lạp.
Mị Lạp vừa tới liền nhìn thấy Hạng Kình Hạo, nội tâm cô ta liền hết sức kinh hỉ, lúc này một cánh tay mãnh khảnh vươn đến, cô ta nhìn thấy Tưởng Hân Vy đứng bên cạnh anh, hai người nam tài nữ sắc, phi thường xứng đôi.
Sự hưng phần của cô nháy mắt bị tạt một chậu nước lạnh, nội tâm chỉ còn lại thất vọng và đồ kị.
“Thái gia gia, trên đường đi có khỏe không?” Hạng Kình Hạo lập tức bước đến đỡ lấy ông cụ.
Hạng lão gia lần này kiên trì về đến, đại khái sau lần này sẽ yên tâm ở lại đây, không bao giờ đi nữa.
“Thái gia gia của con trên đường đi tinh thần rất tốt, đại khái chính là muốn về nước rồi, vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện này!” Hạng phu nhân cười nói.
Nghê Sơ Tuyết cùng người nhà Hạng gia chào hỏi xong liền đi tới trước mặt ba mẹ, vươn tay ôm lấy mẹ mình: “Ba, mẹ, con rất nhớ hai người.”
Khắc Hy Á ôm chặt lấy cô, hôn lên tóc cô: “Ba mẹ cũng rất nhớ con.”
Mị Lạp phía sau không tiếng động hừ một tiếng, cô ta một chút cũng không muốn nhớ đến người em gái này, nếu không phải lần này Hạng Kình Hạo ở đây, cô ta cũng lười đến.
Mị Lạp nhìn thấy Tưởng Hân Vy đang được người nhà Hạng gia ân cần hỏi thăm thì rốt cục chết tâm, người Hạng gia tán thành Tưởng Hân Vy như vậy, mà trong ánh mắt Hạng Kình Hạo với cô đều là tình yêu.
Cô ta chính là không còn cơ hội.
Mị Lạp có chút đố kị cùng không cam tâm, lúc này ánh mắt cô ta lại lơ đãng dừng trên thân ảnh cao lớn bên cạnh Hạng Kình Hạo, lòng cô ta không khỏi nhảy lên.
Trước đây cô ta chỉ lo nhìn Hạng Kình Hạo mà vô tình xem nhẹ bên cạnh anh vẫn còn một người càng xuất sắc hơn, càng nắm nhiều quyền lực hơn.
Chú nhỏ của Hạng Kình Hạo, Hạng Bạc Hàn.
Mị Lạp đột nhiên lại sinh ra một chút tâm tư muốn báo thù, cô ta không thể gả cho Hạng Kình Hạo, vậy cô ta liền muốn thử xem bản thân có phúc khí gả cho chú nhỏ của anh hay không! Tương lai, Hạng Kình Hạo cùng Tưởng Hân Vy đều phải gọi cô ta một tiếng thím nhỏ! Nghĩ thông suốt, Mị Lạp lập tức buông hét thảy ảo tưởng với Hạng Kình Hạo, mà chuyền tắt cả lên người Hạng Bạc Hàn..