Cô ta phát hiện trên người Hạng Bạc Hàn có một loại mị lực thành thục, chính là độ cao mà Hạng Kình Hạo chưa đạt đến.
Cô ta thật ngu ngóc, thế mà đến bây giờ mới chú ý đến người đàn ông mị lực kinh người này.
“Chị!” Nghê Sơ Tuyết chào cô ta.
Mị Lạp liếc cô một cái: “Tôi là vì muốn bồi ba mẹ tới đây thôi, bằng không tôi mới không thèm tới.”
“Mị Lạp, chú ý lời nói.” Khắc Hy Á dạy dỗ một câu.
Mị Lạp không khỏi cắn môi, nhưng rất nhanh tâm tình cô ta liền tốt lên, chính là vì cô ta đến nơi này mới có cơ hội gặp Hạng Bạc Hàn, nếu không làm sao cô ta có cơ hội gặp được anh?
Hạng Bạc Hàn cùng Hạng Kình Hạo mang theo người nhà quay về căn nhà đã mua từ trước, trước khi đi anh thu xếp xe đưa Nghê Sơ Tuyết cùng người nhà cô đi đến khách sạn.
Nghê Sơ Tuyết cũng nhận được điện thoại của ba mình, hẹn tối nay sẽ gặp mặt ăn cơm.
Nghê Sơ Tuyết chuẩn bị lên xe liền nhìn thấy Mị Lạp bên cạnh cô mắt nhìn chằm chằm một hàng xe đã đi xa kia, cô không khỏi thầm nghĩ chị gái còn chưa chết tâm với anh Hạng hay sao? Nhưng mà hiện tại bên cạnh anh Hạng đã có chị Hân Vy, chị gái cô sợ là không có cơ hội.
“Chị, chúng ta lên xe thôi!” Nghê Sơ Tuyết nói với Mị Lạp.
Nhưng cô nào biết tâm tư lúc này của Mị Lạp, cô ta nhìn theo căn bản không phải là Hạng Kình Hạo mà là xe có Hạng Bạc Hàn ở trong đó.
Vợ chồng Khắc Hy Á và Hán Sâm ngồi một chiếc xe, Nghê Sơ Tuyết và Mị Lạp ngồi một chiếc, đi thẳng về khách sạn.
Mị Lạp nhìn thành phố phồn hoa cùng những con đường san sát bên ngoài cửa sổ, cô ta vẫn cực kỳ hứng ngắm nhìn xung quanh, thì ra cô ta vẫn luôn ở trong nước của mình, chưa tình nhìn qua phong cảnh ở các quốc gia khác, hóa ra so với tưởng tượng của cô ta càng phồn hoa hơn.
Mị Lạp trong lòng thầm nghĩ, không nghĩ đến nơi Nghê Sơ Tuyết sinh ra lại phồn hoa phát đạt như vậy, hơn nữa cô ta nghe ý của mẹ mình là Hạng gia về sau có ý định sẽ ở lại nơi này.
Tất cả càng khiến Mị Lạp lập tức cảm thấy yêu quốc gia này hơn, nêu tương lai có thể gả cho Hạng Bạc Hàn, vậy không phải cô ta sẽ ở lại đây sao?
Mị Lạp đối với Hạng Bạc Hàn cũng không có quá nhiều hiểu biết, cô ta quay đầu nhìn Nghê Sơ Tuyết, nghĩ rằng cô cùng Hạng Bạc Hàn tiếp xúc những ngày qua hẳn là biết ít nhiều.
“Sơ Tuyết, tôi có chuyện muốn hỏi cô, cô phải thành thật trả lời tôi.” Mị Lạp dùng ngữ khí ra lệnh nói.
“Chị chị cứ hỏi đi! Có gì không hiểu chị cứ hỏi em.” Nghê Sơ Tuyết ngược lại cảm thấy thật vui vẻ khi Mị Lạp hỏi như vậy.
*Cô cùng Hạng Bạc Hàn đã ở chung một khoảng thời gian, cô thành thật nói cho tôi biết con người của chú ấy thế nào? Có tốt không? Chú ấy thích cái gì? Có bạn gái không?”
Nghê Sơ Tuyết không khỏi ngắn ra, còn tưởng rằng chị gái là muốn hỏi về đất nước này, không nghĩ đến lại hỏi thăm chuyện của Hạng Bạc Hàn với cô.
Mị Lạp thấy cô không lập tức trả lời mình liền tức giận: “Sao lại không trả lời tôi?”
“A… Chú Hạng là một người tốt, rất dễ ở chung, chú ấy thích gì thì em không rõ lắm, nhưng chú ấy… chú ấy không có bạn gái.” Nghê Sơ Tuyết thành thật trả lời.
Mi Lạp vừa nghe xong lập tức vui vẻ: “Thật sao? Cô hỏi thăm rõ ràng chưa? Đúng là không có bạn gái?”
“Chú ấy… là chú ấy tự mình nói, hẳn là thật đi!” Nghê Sơ Tuyết khẽ cắn môi, cô nhìn vẻ mặt vui sướng của Mị Lạp có chút khó hiểu.
“Thật tốt quá, tôi biết chú ấy không có bạn gái mà.” Mị Lạp cong môi cười, trong ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
“Chị, chị hỏi chuyện này để làm gì?” Nghê Sơ Tuyết tò mò hỏi.
Mị Lạp đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu cảnh cáo nhìn Nghê Sơ Tuyết: “Cô đừng có đánh chủ ý lên người Hạng Bạc Hàn, chú ấy hiện tại là người tôi muốn theo đuổi.”
Nghe Sơ Tuyết bị lời nói này của Mị Lạp làm hoảng sợ, cô trừng lớn mắt: “Chị chị muốn theo đuổi chú ấy?”
“Thế nào? Không thể sao?” Mị Lạp vẻ mặt tự tin nói.
“Không phải…” Nội tâm Nghê Sơ Tuyết nhất thời rồi bời, thậm chí có chút thất thó, lòng ngực rất nhanh liền đau nhói.
Vẻ mặt Mị Lạp chắc thắng: “Thời gian tiếp theo tôi sẽ thể hiện mình thật tốt, để chú ấy chú ý đến, tuổi này của chú ấy hẳn là sớm cần một người phụ nữ.”.