Nghê Sơ Tuyết cũng không muốn thức khuya, cô vén mái tóc dài chuẩn bị về phòng ngủ, nhưng cô vừa mới quay người, ban công phòng bên cạnh hiện lên ánh đèn ấm áp.
Trái tìm bình tĩnh của Nghê Sơ Tuyết trong phút chốc sững lại, tim cô đập nhanh.
Hạng Bạc Hàn về rồi sao?
Nghê Sơ Tuyết che đi trái tim có chút kinh ngạc của mình, trong lòng cô phút chốc tràn đầy một loại cảm giác vui vẻ.
Cô nhất thời không nỡ bước vào phòng, hơn nữa đúng lúc này một thân hình tuấn tú thon dài bước ra từ ban công bên cạnh, người đàn ông cởi bỏ bộ vest, tùy ý mặc một chiếc áo sơ mi thẫm màu, chống cánh tay lên lan can nghỉ ngơi.
Nghê Sơ Tuyết nhìn anh, phút chốc hoảng loạn tới mức muốn trốn đi, nhưng ánh mắt của người đàn ông cũng nhanh chóng nhìn sang: “Sơ Tuyết? Còn chưa ngủ sao?”
Bóng dáng Nghê Sơ Tuyết định trốn vào trong phòng chợt cứng lại, cô vội vàng vén mái tóc dài, mỉm cười với người đàn ông: “Vâng, em đi ngủ bây giờ, chú Hạng, chú về rồi àP *Ừ, tôi có việc cần xử lý.”
Ánh mắt Hạng Bạc Hàn rơi trên người cô gái đã thay bộ đồ ngủ, một bộ đồ ngủ màu xanh lam cực kỳ mỏng khiến cô ở trong bóng đêm giống như một tinh linh xinh đẹp, tràn đầy sự cám dỗ.
Nghê Sơ Tuyết nhìn ánh mắt người đàn ông đối diện, mặc dù là nhìn cô nhưng lại không phải là nhìn đối, cô lập tức phát giác ra điều gì đó, khuôn mặt ửng đỏ, trời ạ! Cô mặc đồ ngủ”
*Chú Hạng, ngủ ngon.” Nghê Sơ Tuyết vội vàng nói một câu rồi quay người đi vào trong phòng, trốn ở sau rèm cửa, cô căng thẳng đến mức nín thở.
Mắt mặt quá.
Nhưng, e rằng cô không nhìn thấy ý cười trong mắt người đàn ông phòng bên cạnh, còn có chút ánh sáng chưa hết.
Nghê Sơ Tuyết lúng túng một hồi, cô nhìn chiếc giường lớn, thân hình quyền rũ của Mị Lạp đang mặc đồ ngủ nằm đó, cô nhẹ thở phào, cô không biết chị ấy vì sao lại có hứng thú với Hạng Bạc Hàn.
Người chị ấy vẫn luôn theo đuỏi, không phải là Hạng Kình Hạo sao?
Nghê Sơ Tuyết nghĩ không ra, cô ngồi lên giường, nhẹ nhàng nằm xuống, tắt đèn nhắm mắt, muốn ép bản thân đi ngủ, nhưng trong đầu lại toàn bóng dáng của người đàn ông trên ban công ban nãy.
Bắt giác cô bước vào trong giấc mơ, ngày nghĩ gì đêm mơ: đấy, trong giấc mơ của cô, cô mơ thấy một vũ hội cực kỳ xa hoa, đây là vũ hội mặt nạ, cô cũng đeo một chiếc, bàn tay bị ai đó nắm chặt, dẫn vào trong sàn khiêu vũ.
Cô và người đàn ông thần bí đó nhảy cùng nhau, nhảy rất lâu, giống như không biết mệt vậy.
Hơn nữa trong lòng cô vẫn luôn mong đợi xem người đàn ông ở cùng cô là ai, cô đang nghĩ cách để nhìn rõ khuôn mặt sau lớp mặt nạ của anh.
Cuối cùng, sau khi nhảy xong, cô bị anh kéo đến ban công, mượn ánh đèn mờ nhạt lại vừa ấm áp.
Ngón tay thon dài của người đàn ông gỡ mặt nạ xuống, còn người đàn ông sau khi gỡ mặt lạ bất ngờ là Hạng Bạc Hàn.
Giác mơ này của Nghê Sơ Tuyết liền vui vẻ hẳn lên, khiến cô không muốn thức dậy.
Sáng sớm.
Lúc Mị Lạp thức dậy trực tiếp gọi cả Nghê Sơ Tuyết dậy, cô ta đối với tất cả mọi thứ ở đây đều xa lạ, cô ta cần Nghê Sơ Tuyết dẫn đi chơi.
“Chị, chị dậy rồi à.” Nghê Sơ Tuyết cũng nhanh chóng thức dậy.
“Tôi đói rôi, muôn ăn sáng, cô đi cùng tôi đi!” Mị Lạp ngôi trên sô pha vừa trang điểm vừa mở miệng.
Nghê Sơ Tuyết trả lời, cầm một bộ váy bước vào trong phòng tắm để thay, cô rửa mặt, chải lại mái tóc dài, không trang điểm rồi bước ra ngoài.
Mị Lạp cũng không cho cô thời gian trang điểm, cô ta cầm túi nói: “Đi thôi!”
Nghê Sơ Tuyết cầm túi nhỏ đi theo sau, khuôn mặt Mị Lạp trang điểm tinh tế, còn Nghê Sơ Tuyết đứng bên cạnh cô ta lại có một loại nhan sắc trời ban.
Sạch sẽ ngọt ngào.
Nghê Sơ Tuyết đi theo Mị Lạp đến chỗ lấy đồ ăn tự động trong nhà ăn, Mị Lạp cùng Nghê Sơ Tuyết chọn xong rồi ngồi vào bàn, ánh mắt Mị Lạp nhìn xung quanh đánh giá, tất cả người đàn ông ở đây cô cảm thấy đều ổn.
Trong ánh mắt mang theo chút kén chọn.
Ngay lúc ánh mắt Mi Lạp đang bận rộn, đột nhiên ở: chỗ cửa, ánh mắt cô ta tỏa sáng mãnh liệt, bởi vì cô ta nhìn thấy người đàn ông mà cô ta mong chờ nhất..