Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


*Chú ấy đi đâu vậy?”
Nghê Sơ Tuyết cũng không biết, cô thấy Hạng Bạc Hàn đi về một phía, trong đĩa của anh đựng một bát tổ yến.

Lúc Hạng Bạc Hàn đặt bát tổ yến trước mặt Nghê Sơ Tuyết, cô trực tiếp ngắn người, vậy mà anh lại đi lầy tổ yên cho cô?
Mị Lạp ngồi đối diện híp mắt, nhất thời có chút phức tạp nhìn Nghê Sơ Tuyết.

Cô sao lại có phúc thế, được Hạng Bạc Hàn đích thân đi lấy đồ ăn giúp?
Nghê Sơ Tuyết cũng không nghĩ đến Hạng Bạc Hàn sẽ đích thân đi lấy tổ yến cho cô, dưới ánh mắt phức tạp của Mị Lạp, khuôn mặt cô có chút căng thẳng, lại có chút nóng.

“Cái này ngon không? Tôi cũng muốn ăn!”
Mị Lạp lập tức giống như làm nũng nói với Hạng Bạc Hàn.

Mong muốn được Hạng Bạc Hàn qua đó lấy cho cô ta một bát, Nghê Sơ Tuyết nghe thấy thế, muốn đưa bát trước mặt mình cho cô ta, nhưng Hạng Bạc Hàn đứng dậy nói với người phục vụ đi qua bên cạnh: “Lấy cho vị tiểu thư này một bát canh tổ yến, cảm ơn.”
Người phục vụ đó lập tức nhiệt tình đáp lại: “Đợi chút, lập tức mang lên ngay đây ạ.”
Nụ cười của Mị Lạp không khỏi cứng đờ, ngượng ngùng cúi đầu xuống uống nước hoa quả của bản thân, không lâu sau, người phục vụ đó bưng một bát canh tổ yến lên trước mặt cô ta.

Nhưng đối với Mị Lạp mà nói, uống hay không cũng không sao, nhưng nếu như là Hạng Bạc Hàn đích thân lấy cho cô ta, vậy nó sẽ có ý nghĩa khác.

Nghê Sơ Tuyết thấy Mị Lạp cũng có rồi, cô mới yên tâm uống, Hạng Bạc Hàn tao nhã cắt mì, mị lực quyến rũ không ngừng lộ ra.

Điều này khiến Mị Lạp bên cạnh căn bản không có tâm trạng ăn uống gì, trái tim cô ta đều ở trên người người đàn ông bên cạnh, trước đây cô ta nào có cơ hội tiếp xúc gần với anh thế này?
Chỉ có ở khoảng cách gần như vậy, cô ta mới phát hiện ra vẻ ngoài quyến rũ của Hạng Bạc Hàn, dưới gương mặt chín chắn là những suy nghĩ tinh tế đối với mọi người.

Trong lòng Mị Lạp thầm nhảy dựng, cô không khỏi chống cằm, nói với Hạng Bạc Hàn: “Chú Hạng, lần đầu tôi đến đây, có rất nhiều thứ không hiểu, chú có thể dạy tôi được không ạ?”
Nghê Sơ Tuyết chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, chị vậy mà lại không khách khí đi làm phiền anh như vậy.

Còn cô trước nay đều là có thể không làm phiền, thì nhất định sẽ không đi làm phiền anh.

Hạng Bạc Hàn cong môi cười: “Mị Lạp tiểu thư nếu có gì cần, tôi có thể mời chuyên gia đến giúp, còn tôi thì rất bận.”
Mị Lạp không khỏi mím môi, có chút mắt mát nói: “Cảm ơn, tôi có Sơ Tuyết đi cùng là được rồi.”
Ánh mắt Hạng Bạc Hàn rơi trên khuôn mặt cô gái yên tĩnh bên cạnh, trên khuôn mặt trắng nõn đó lộ ra chút tâm tư u sầu khiến trong lòng anh không nhịn được thắt lại.

Cô đang lo lắng cái gì?
Mị Lạp cảm thấy thức ăn quá ít, cô ta lại đứng dậy đi lấy.

Thân hình Hạng Bạc Hàn hơi tiến gần về phía cô gái bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à? Sao lại không vui?”
Nghê Sơ Tuyết không khỏi giật mình, cô ngẳng đầu, đôi mắt trong suốt chạm vào ánh mắt sâu xa của người đàn ông, cô có một loại cảm giác bí bách không cách nào thoát khỏi.

“Không… không có ạ!” Nghê Sơ Tuyết lắc đầu.

Nhưng Hạng Bạc Hàn biết là cô có, chỉ là không muốn nói, điều này khiến anh có chút thất vọng.

Cảm giác sau khi người nhà đến, dường như cô không cần anh nữa.

“Tôi còn có việc, tôi đi trước đây, em có chuyện gì cần giúp cứ trực tiếp liên lạc cho tôi.” Hạng Bạc Hàn vừa thấp giọng mở miệng vừa đứng dậy.

Lúc Nghê Sơ Tuyết quay đầu, chỉ thấy bóng hình cao lớn rời khỏi nhà ăn, Mị Lạp đang bê thức ăn quay lại, nhìn thấy Hạng Bạc Hàn đã rời đi, cô ta có chút ngắn ra nói: “Chú ấy sao lại đi như vậy rồi?”
“Chị, chú ấy khá bận.” Nghê Sơ Tuyết giải thích giúp Hạng Bạc Hàn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui