Hơn nữa Mi Lạp còn cực kỳ thành thục cùng một người phục vụ nước ngoài nói chuyện, Nghê Sơ Tuyết vội vàng lo lắng đi đến, gọi một tiếng: “Chị.”
Mị Lạp thấy cô đến, rót nửa ly rượu whisky đưa cho cô: “Này, cho cô.”
“Em không uống rượu.” Nghê Sơ Tuyết đầy rượu về.
“Thật mắt hứng, đến quán bar mà cô không uống rượu thì còn thú vị cái gì nữa.”
Mị Lạp nói xong, cô ta nhìn thấy một người đàn ông đang lấy bao thuốc, ánh mắt cô ta sáng bừng, hỏi người đàn ông đó: “Có thể cho tôi một điều được không?”
Nghê Sơ Tuyết lần đầu tiên thấy cô ta xin thuốc từ đàn ông, cô sợ đến mức vội vàng ngăn lại: “Chị, con gái không thể hút thuốc.”
Người đàn ông đó thấy hai cô gái xinh đẹp, một người phương đông một người phương tây, một người thì trầm tĩnh xinh đẹp, người còn lại thì nhiệt tình cởi mở khiến anh ta lập tức ngồi lại gần, dùng tiếng anh hỏi: “Hai vị tiểu thư này, có thể mời hai người uống một ly không?”
Mị Lạp lắc ly rượu, nở nụ cười quyến rũ với người đàn ông: “Đương nhiên là được.”
Người đàn ông này lập tức rút thuốc ra, cực kỳ nhiệt tình đưa đến trước mặt Mị Lạp: “Tiểu thư có hút không?”
Mị Lạp mỉm cười nhận lấy, cực kỳ thành thạo kẹp điếu thuốc, nhờ người đàn ông này châm cho.
Nghê Sơ Tuyết ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cô thật sự: không biết Mị Lạp ở bên ngoài lại điên cuồng như vậy, ngay cả thuốc lá cũng hút.
Lúc này, cô chỉ hi vọng Mị Lạp nhanh chóng theo cô về khách sạn, không làm ra thêm chuyện gì phiền phức nữa mới tốt.
Đồng thời, cô cũng âm thầm mong chờ Hạng Bạc Hàn đến, nếu như anh đến, nhất định là có thể khiến cho Mị Lạp quay về! Mị Lạp cùng người đàn ông nhiệt tình giao lưu, nói đến những chuyện đi du lịch, người đàn ông này ăn mặc rất lịch sự, thoạt nhìn cũng là con của một gia đình giàu có, Mị Lạp có hứng thú với anh ta.
Nghê Sơ Tuyết yêu cầu người phục vụ cho một ly nước đá, cô ở đây, quả thực là lo lắng đến mức đổ mồ hôi.
Đúng lúc này, một người đàn ông khác nhân cơ hội tiến gần cô, một bộ dạng phóng khoáng, đưa tay về phía cô lộ ra vẻ mặt có hứng thú.
“Tiểu thư, ở một mình quá nhạt nhẽo rồi, có muốn nhảy cùng tôi không?”
Nghê Sơ Tuyết vội vàng xua tay, ngữ khí từ chối: “Không cần, cảm on, tôi đang đợi bạn.”
Người đàn ông đó mặc dù lưu luyến vẻ đẹp của cô, nhưng không có cơ hội xen vào, cũng không tiện ra tay.
Mị Lạp nghe thế, quay đầu hỏi Nghê Sơ Tuyết: “Cô đợi bạn? Cô còn có bạn đến đây sao?”
Nghê Sơ Tuyết chỉ đành nói sự thật với cô ta: “Chú Hạng lát nữa sẽ đến.”
Ánh mắt Mị Lạp lập tức sáng lên, có chút kích động nắm chặt tay cô: “Hạng Bạc Hàn sẽ đến đây sao?”
“Đợi lúc chú ấy đến thì chúng ta về có được không?” Nghê Sơ Tuyết khẩn cầu Mị Lạp.
Mị Lạp cong môi, ý cười không rõ ràng: “Đợi chú ấy đến rồi nói.”
Mị Lạp nghe thấy Hạng Bạc Hàn sẽ đến, vậy thì tất cả những người đàn ông ở đây cô ta đều không còn hứng thú, cô ta nói qua loa vài câu, người đàn ông đó cảm thấy vô vị liền rời đi.
Khoảng nủa tiếng sau, trước cửa khách sạn có một đoàn xe màu đen dừng lại dưới ánh đèn đường.
Những vệ sĩ cao lớn lập tức tiến lên mở cửa sau xe, một bóng người có khí thế mạnh mẽ bước xuống.
Anh mặc một bộ vest chỉnh tề sẫm màu, phong thái của một người thượng lưu lộ ra rõ ràng, Hạng Bạc Hàn liếc nhìn cánh cổng màu đỏ neon của quán bar, những ngón tay mảnh khảnh của anh ta cởi cúc áo khoác một cách duyên dáng, cởi ra ném sang vệ sĩ bên cạnh, còn anh một thân sơ mi sẫm màu, hiện ra một loại hơi thở hoang dã.
Dường như trong phút chốc trở thành một quý công tử đúng chuẩn của quán bar, anh vừa bước về phía bậc thang, vừa xắn ống tay áo lên một cách tự nhiên, lộ ra một chiếc đồng hồ bản giới hạn, càng phát ra vẻ cao quý mê người.
Hai người vệ sĩ lập tức theo sau anh, bảo an đối diện với khí chất của người đàn ông này đương nhiên là không dám chặn lại hỏi, sau đó để họ vào trong đại sảnh.
Hạng Bạc Hàn nói với hai vệ sĩ đằng sau: “Đi tìm Sơ Tuyết tiểu thư.”
Hai người vệ sĩ lập tức phân làm hai bên, ở trong đại sảnh tìm kiếm bóng dáng của Nghê Sơ Tuyết, Hạng Bạc Hàn cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Nghê Sơ Tuyết: “Tôi ở quán bar!”.