Càng nghĩ, càng cảm giác được khủng hoảng, tưởng tượng tương lai một ngày nào đó, Nghê Sơ Tuyết trở thành Hạng phu nhân cao cao tại thượng, thì cả đời này của cô ta chỉ có thể đồ ky.
Sau giờ Ngọ, Hạng Bạc Hàn cần ngủ trưa, bởi vì sau khi anh bị thương, máu chảy khá nhiều, cần yên tĩnh nghỉ ngơi.
Nghê Sơ Tuyết vốn muốn ngồi trên ghế số pha bồi anh, nhưng lại bị anh kéo đến bên giường, ấn vào ngực anh Cơ thể Nghê Sơ Tuyết hơi cứng lại, không dám động đậy vùi ở trong ngực của anh, lần đầu tiên ở cùng gần như vậy, khiến cô sao có thể không khẩn trương?
Nhưng người đàn ông chỉ ôm cô, nghiêng người, khiến bên vai bị thương của anh không bị đè lên, lại vừa vặn ôm cô gái nhỏ vào ngực to lớn của anh.
Nghê Sơ Tuyết nhắm mắt lại, không dám nhìn loạn, cô cảm giác ánh mắt ở đỉnh đầu cô đưa mắt nhìn một lúc lâu, cho đến khi áp bức này biến mát, cô mới lặng lẽ mở mắt.
Chỉ thấy mi mắt người đàn ông ở gần đã nhắm lại, đang nghỉ ngơi.
Khóe miệng Nghê Sơ Tuyết hơi nhếch lên, thừa cơ hội này, to gan thưởng thức anh, dù sao cũng chưa bao giờ trắng trọn ngắm anh như vậy?
Dáng dấp anh thật rất đẹp mắt, mặc dù ngủ, cũng tản ra mị lực nam tính làm người ta say mê.
Đang nhìn một chút, tầm mắt đang nhắm đột nhiên mở, sợ.
đến mức cô hô nhẹ một tiếng, khẽ nhếch lầy môi đỏ mọng, tiếng hô liền bị người đàn ông chặn lại.
Sao Hạng Bạc Hàn có thể thật sự ngủ được?
Có cô ở đây, anh cũng đừng mong nghỉ ngơi thật tốt, nhưng anh tình nguyện bỏ qua tất cả thời gian nghỉ ngơi, cũng muốn cô chăm sóc bên cạnh.
Nụ hôn này, rốt cuộc cũng không dám đi sâu, Hạng Bạc Hàn không muốn dọa cô chạy, anh đã chờ cô 32 năm, lại chờ thêm một chút, cũng không sao.
Cuối cùng, Hạng Bạc Hàn không ngủ, nhưng Nghê Sơ Tuyết đầu óc trống rộng lại ngủ thiếp đi.
Thời gian thấm thoát tới tối, Nghê Sơ Tuyết yên lành ngủ một chút, mở mắt, phát hiện mình ngủ ở trên giường của anh, sắc mặt cô đỏ lên.
Ngồi dậy, ngoài cửa sổ mặt trời đã lặn lúc nào rồi, Hạng Bạc Hàn không có bên cạnh.
Anh đi đâu?
Nghê Sơ Tuyết đi tới cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, chỉ thấy điện thoại di động bị Hạng Bạc Hàn đặt im lăng, Mị Lạp đã gọi vài cuộc điện thoại.
Trong đó còn có một cuộc điện thoại của ba.
Cô nhanh chóng bắm gọi lại, Có Minh Phàm rất nhanh thì nghe máy, có chút bận tâm: “Alo, Sơ Tuyết, con đang ở đâu?”
“Ba, có chuyện gì sao?”
Nghê Sơ Tuyết hỏi.
*“Mị Lạp luôn tìm con, con bé rất lo lắng cho con.”
Nghê Sơ Tuyết không khỏi bất đắc dĩ, xem ra Mị Lạp tìm không được cô, liền muốn thông qua ba đến tìm cô.
“Ba, con đang làm khách trong nhà Hạng tiên sinh, ba đừng lo lắng.”
Nghê Sơ Tuyết còn không có công khai quan hệ với ba, chỉ có thể xưng hô trước như vậy.
*ÀI Thì ra là ở trong nhà Hạng tiên sinh! Ba còn lo lắng cho con, con gọi điện thoại cho Mị Lạp nói một tiếng đi!”
Có Minh Phàm còn không biết tình cảnh của con gái.
“Dạ, con biết rồi.”
Nghê Sơ Tuyết lên tiếng trả lời.
Cố Minh Phàm lại dặn dò vài câu liền cúp, Nghê Sơ Tuyết không thể làm gì khác hơn là gọi lại cho Mị Lạp.
“Nghê Sơ Tuyết, cô dám cúp điện thoại tôi.”.