Hạng Bạc Hàn không khỏi có chút buồn cười, cô thật sự không hiểu ý của anh sao?
Anh muốn nghỉ ngơi, đương nhiên không phải một mình anh nghỉ ngơi, có cô ở đây, nếu như cô không thể ở bên cạnh anh, anh nghỉ ngơi cho khỏe làm sao được chứ?
“Em tin tưởng anh không?”
Hạng Bạc Hàn hỏi cô.
Nghê Sơ Tuyết vừa muốn xoay người, lập tức quay đầu lại, không do dự gật đầu: “Dạ, em tin tưởng anh.”
Hạng Bạc Hàn cong môi cười: “Được rồi, hiện tại em đi tắm một cái, đêm nay đến chỗ của anh nghỉ ngơi đi!”
Nghê Sơ Tuyết lập tức sửng sốt, khuôn mặt cũng nóng lên, lắp bắp nói: “ Em… em…”
“Em rõ ràng nói tin tưởng anh, lẽ nào em nói dối?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghê Sơ Tuyết đỏ lên, lại lắc đầu, lại không biết như thế nào cho phải.
“Tin anh, anh chỉ đơn thuần muốn em ngủ cùng anh, chỉ là ngủ.
Hạng Bạc Hàn nói rõ ràng, hiện tại giấc ngủ anh vô cùng không tốt, có cô ở đây, chắc là có thể giải quyết được vấn đề này.
Đương nhiên, cũng có thể không giải quyết được, sẽ khiến anh càng nghiêm trọng hơn, nhưng anh mặc kệ, dù sao đời này anh nhận định chính là cô.
Nghê Sơ Tuyết nhẹ nhàng tựa vào lòng anh, cô không dám cử động nữa.
Ánh đèn pha lê trên đầu đã được, thay bằng ánh sáng tối mờ của màn đêm, người đàn ông bên cạnh cũng vô cùng yên lặng.
Trong không khí, khí tức đặc biệt của riêng anh dàn dần bao quanh cô.
Mặc dù trong phòng chỉ có luồng ánh sáng mờ, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Sơ Tuyết đã đỏ đến tận mang tai, thậm chí suy nghĩ của cô hình như cũng bị thứ gì đó làm cho xáo trộn, nghĩ lung tung đủ thứ cả.
Sâu trong thâm tâm, cô khao khát muốn thân mật với anh, nhưng sự dè dặt của một người con gái lại khiến cô phải cố tỉnh táo, giữ vững lý trí.
Hạng Bạc Hàn vẫn luôn cúi đầu, nhìn mái tóc mềm mại xinh đẹp của cô gái, hương thơm thoang thoảng của cô len vào trong hơi thở của anh, cuốn theo suy nghĩ của anh bay đi xa.
“Hạng…” Nghê Sơ Tuyết muốn nói chuyện với anh, nhưng cô vừa mở miệng đã định gọi anh là chú, khiến cô không khỏi phanh gắp lại, vội vàng ngắng đầu lên nhìn sợ anh sẽ tức giận.
Hạng Bạc Hàn không những không tức giận mà còn bị dáng vẻ đáng yêu này của cô chọc cười.
Tiếng cười trầm thấp của anh toát ra vẻ hấp dẫn nam tính mạnh mẽ, vang vọng trong không gian tối mờ, phẩy nhẹ vào lòng cô.
“Em xin lỗi…” Nghê Sơ Tuyết cắn cắn đôi môi đỏ, xấu hỗ nói.
*Em muốn gọi anh là gì cũng đều được cả.” Hạng Bạc Hàn không bắt ép cô.
Nhưng mà, Nghê Sơ Tuyết lại kiên quyết ngẳng đầu lên, phản bác: “Không, em không muốn gọi anh là chú nữa đâu! Em gọi anh bằng tên có được không?”
Hạng Bạc Hàn biết, cô ương bướng lên giọng như vậy chỉ là đang cố chỉnh lại mối quan hệ của bọn họ.
*Được, về sau em cứ gọi tên anh đi.” Hạng Bạc Hàn vươn tay, cưng chiều xoa đầu cô, mái tóc mềm mại của cô khiến anh quyến luyến không rời tay.
“Ngủ đi!” Giọng nam trầm thấp vang lên, dường như đang kiềm chế gì đó.
“Ừm! Anh cũng vậy.” Có lẽ bởi vì đầu óc Nghê Sơ Tuyết đã căng thẳng trong thời gian dài nên bây giờ cô quả thật hơi buồn ngủ, hơn nữa vòng tay của anh rất ám áp, khiến cô rất an tâm!
Trong bóng tối, nơi khóe môi người đàn ông xuất hiện một nụ cười bất đắc dĩ, qủa nhiên người không ngủ được chỉ có mình anh.
Không biết đã qua bao lâu, khi cô gái trong lòng anh đã thở đều, Hạng Bạc Hàn mới dám cúi đầu hôn lên tóc cô, tự an ủi bản thân.
Mà lúc này, lại có một người cũng đang kích động đến mức không ngủ được.
Mị Lạp chưa từng nghĩ Hạng Bạc Hàn sẽ chủ động hẹn cô ta đi ăn tối, điều này có nghĩa là gì?
Mị Lạp quá phần khích, cơ bản không có thời gian để nghĩ xem việc này có nghĩa gì, cô ta chỉ nghĩ đến việc buồi trưa ngày mai sẽ mặc gì, son môi màu gì, phối giày và túi xách nào.
Nghĩ đến những thứ này khiến cô ta chỉ muốn đi trung tâm mua sắm dạo một vòng, mua một chiếc váy mà mình ưng ý nhất.
Nhưng đã khuya lắm rồi, cô ta phải cố bắt mình ngủ, như vậy thì ngày mai cô ta mới có thể dùng trạng thái tốt nhất gặp Hạng Bạc Hàn..