“Em đợi anh về rồi mới ăn, chị của em đâu?”
“Nếu dự liệu của anh là đúng thì lúc này có lẽ cô ấy đang dọn đồ chuẩn bị về nước.”
“Hả? Anh đã nói gì với chị ấy vậy?” Nghê Sơ Tuyết ngạc nhiên hỏi.
“Em tin anh đi, anh không hề làm tổn hại gì đến cô ta cả, anh chỉ mong cô ta có thể tìm thấy cuộc sống và hạnh phúc của riêng mình.” Hạng Bạc Hàn vươn tay nắm lầy tay cô: “Cô ta là người nhà của em, anh sẽ không làm tổn thương đến người nhà của em.
“
Nghê Sơ Tuyết mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn anh!”
Hạng Bạc Hàn cong môi cười, có một số chuyện vẫn nên giữ bí mật với cô, chỉ cần cô yên lòng là được: “Ăn thôi!
Chiều chúng ta đi thu dọn đồ đạc của em, bắt đầu sang sống chung với anh đi!” Lời nói của anh có ý không cho phép từ chối.
Buổi chiều, Hạng Bạc Hàn đích thân chở cô về chung cư thu dọn đồ đạc, anh cũng đi lên uống tách trà.
Nghê Sơ Tuyết về đến nơi, đẩy cửa phòng cho khách ra thì thấy đồ đạc của Mị Lạp đều đã được dọn đi, chỉ để lại một căn phòng bừa bộn, Nghê Sơ Tuyết khẽ thở dài, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nghê Sơ Tuyết thu dọn vài bộ quần áo, vài món đồ thường ngày hay dùng, đựng vào trong một chiếc vali nhỏ.
Khi cô bước ra thì nhìn thấy Hạng Bạc Hàn đang khoanh tay đứng dựa vào tường, nghiêm túc ngắm ảnh chụp của cô.
Khuôn mặt xinh xắn của Nghê Sơ Tuyết khẽ ửng hồng, nhớ đến thời thiếu nữ mình có mấy tắm ảnh chụp lúc niềng răng, rất xấu xí, cô lập tức chuyển hướng chú ý của anh.
“Em dọn xong rồi, chúng ta đi thôi.
Hạng Bạc Hàn quay đầu lại nhìn cô, thấy dáng vẻ cô có chút ngượng ngùng, anh cong môi cười, anh hiểu cô đang xấu hồ vì điều gì, dáng vẻ thời thiếu nữ của cô so với hiện tại không khác máy, chỉ đáng yêu ngây thơ hơn thôi.
“Em phải nói với ba một tiếng đã, để ông ấy khỏi mắt công chạy sang đây thăm em.” Nghê Sơ Tuyết nói.
“Vậy nhân tiện nói với bác trai việc chúng ta chuẩn bị đính hôn luôn nha em.” Hạng Bạc Hàn trầm giọng nhắc nhở.
Cô gái nào đó bị những lời này của anh doạ cho sợ chết khiếp, cô kinh ngạc sửng sốt nhìn người đàn ông đối diện, nhanh vậy sao?
Hạng Bạc Hàn thấy cô bị doạ cho sợ ngây vậy thì không khỏi cảm thấy có chút ảo não, anh đã quen với việc ra lệnh cho người khác, vậy nên rất nhiều việc anh đều tự quyết định trước, sau đó dùng giọng điệu ra lệnh nói với người khác.
Anh dịu dàng nhìn cô, thì thầm nói lời xin lỗi: “Anh xin lỗi, anh làm em sợ rồi.
Nếu em cần thời gian suy nghĩ thì chúng ta bàn việc này sau vậy.”
Nghe thấy anh nói vậy, vẻ mặt Nghê Sơ Tuyết ngược lại trở nên gấp gáp, cô duỗi tay ôm lấy cổ anh nói: “Không cần, bây giờ bàn cũng được.”
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, Hạng Bạc Hàn không khỏi bật cười: “Xem ra còn có người gấp hơn cả anh này.”
“Có đâu chứ…” Nghê Sơ Tuyết hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn: “Dù sao thì bây giờ anh không bỏ rơi em được nữa đâu, em đã bám chặt vào anh rồi.”
Ý cười trên môi Hạng Bạc Hàn lại càng thêm sâu, cô mới chính là con mồi không thể trốn thoát của anh đấy chứ!
“Chúng ta về biệt thự bên kia rồi gọi điện thoại sau!” Hạng Bạc Hàn đưa tay xách vali của cô đi, Nghê Sơ Tuyết lập tức vươn tay sang giành lấy: “Anh đang bị thương đáy, để em cầm cho.”
Hạng Bạc Hàn nhắc tránh đi: “Em đừng coi thường anh.”
Cô nói vậy khiến anh thật sự rất muốn chứng tỏ bản thân mình! Ngay cả khi bị thương thì anh cũng vẫn mạnh như: cũ thôi..
Nghê Sơ Tuyết che miệng cười khúc khích, may mà vali của cô cũng không quá nặng, để anh chứng minh bản thân đi vậy.
Đoàn xe của Hạng Bạc Hàn lái thẳng trở về biệt thự, Nghê Sơ Tuyết sắp xếp đồ của mình vào phòng cho khách ngay cạnh phòng anh, như vậy là cô đã yên tâm sống ở đây trong thời gian sắp tới rồi Thu dọn đồ đạc xong, cô cầm điện thoại di động lên sân thượng gọi cho ba, Cố Minh Phàm nghe thấy tin tức từ cô cũng rất sửng sốt, nhưng đây là điều mà ông vẫn luôn mong đợi.
Con gái ông có thể kết hôn với một người đàn ông tài giỏi như Hạng Bạc Hàn, người làm ba như ông cảm thấy vô cùng tự hào về con.
“Sơ Tuyết, con thích là được, ba không có ý kiến.
Khi nào tụi con định xong ngày đính hôn thì nhớ báo cho chúng ta biết.”.