Xe dừng lại, vệ sĩ mở cửa xe, một thân ảnh nhỏ bé nhảy xuống, theo sau bé là thân ảnh người đàn ông cao lớn.
“Lần sau không được để chuyện này xảy ra nữa.” Cố Thừa Tiêu cảnh cáo đứa nhỏ một câu.
“Con biết rồi daddy, daddy đã nói suốt dọc đường rồi.
Sao daddy còn nói nhiều hơn bà nội nữa?” Cậu bé quay đầu lại làm mặt quỷ với anh.
“Thằng nhóc thối, con tốt nhất là nên nhớ kỹ lời daddy.” Cố Thừa Tiêu ở nhà luôn đóng rất nhiều vai, lúc thì là người mẹ ôn nhu, lúc lại là người cha nghiêm khắc.
Vài năm chăm sóc đứa nhỏ anh đã sắp biến thành phân liệt nhân cách rồi.
“Biết rồi daddy, con đến phòng đồ chơi đây.” Cậu bé về nhà liền muốn chạy loạn.
Có Thừa Tiêu nhìn con trai đi lên lầu, trong lòng liền nhẹ nhõm, trời mới biết lúc anh nhận được điện thoại của vệ sĩ, tim liền muốn nhảy ra ngoài.
Nói nuôi trẻ con như đeo một quả bom bên người, lời này quả thực không sai.
Điện thoại Cố Thừa Tiêu bất ngờ vang lên, anh nhìn thoáng qua màn hình lại thở dài một hơi, cũng may đã tìm được thằng nhóc kia rồi, nếu không làm sao có thể nói chuyện với mẹ anh được đây?
“Mẹ!” Cố Thừa Tiêu nghe máy.
“Thừa Tiêu à? Dĩ Mục dạo này có ngoan không? Có ăn nhiều không?” Cố phu nhân bên kia mỗi lần gọi sang đều hỏi về cháu nội trước tiên.
Ngoan? Một tiếng trước còn dọa anh sợ chết khiếp, còn về ăn uống, nhìn cơ thể nhóc là biết không bị bỏ đói.
“Rất tốt.” Có Thừa Tiêu trả lời.
“À đúng rồi! Lần trước mẹ nói với con rồi, mẹ ruột của đứa nhỏ con nên đi gặp một lân đi.”
“Mẹ! Con một mình nuôi con là được, không cần thiết có người khác can thiệp vào.” Trong lời nói của Có Thừa Tiêu thể hiện rõ suy nghĩ của anh.
“Con có biết vì sao mẹ lại đột nhiên muốn tìm người phụ nữ kia không? Là vì Dĩ Mục sắp lớn rồi, lúc còn nhỏ thằng bé không có tình thương của mẹ, lớn lên nó sẽ tự tỉ.
Huống chỉ người đó lại còn là mẹ ruột của thằng bé, nó nhất định muốn có một người mẹ.” Cố phu nhân lựa lời khuyên giải, lại bồi thêm một câu: “Tuổi của con cũng không còn nhỏ, cũng nên tính chuyện lấy vợ đi.”
“Nhất định phải gặp sao?” Cố Thừa Tiêu nhíu mày, ánh mắt đây vẻ kháng cự.
“Tóm lại phải cho Dĩ Mục một gia đình đầy đủ, thay vì tìm một người mẹ kế chẳng bằng tìm mẹ ruột của thằng bé.
Trên thế giới này chỉ có người thân ruột thịt mới có thể thật sự đối xử tốt với Dĩ Mục.” Cố phu nhân tận tình khuyên bảo.
Lúc trong lòng bà vừa có suy nghĩ này đã vài lần nói qua với anh, nhưng đều bị anh lấy cơ từ chối.
Hiện tại, bà dùng thái đội kiên quyết nói: “Con thử tìm hiểu cô ta một chút, tuy rằng cô ta xuất thân từ giới giải trí, nhưng luôn giữ mình trong sạch, chưa từng làm chuyện gì xấu, trừ việc yêu diễn xuất thì cũng là một người phụ nữ thanh bạch.” Cố phu nhân rất tán thưởng Hứa An An, đương nhiên một phần cũng vì cô ta là mẹ ruột của đứa nhỏ.
“Được.
Mẹ sắp xếp đi.” Cố Thừa Tiêu đành phải chấp nhận.
“Đêm nay con báo với Tiểu Mục một tiếng, nói với nó sắp được gặp mẹ ruột, nó nhât định rât vui.”
“Được rồi, con sẽ nói với nó.” Cố Thừa Tiêu dáp.
Lúc này điện thoại Cố phu nhân bên kia truyền đến âm thanh ngọt ngào: “Anh, Dĩ Mục đâu rồi? Em muốn nói chuyện với nó.” Là em họ của anh Có Tuyết Nặc.
Cố Thừa Tiêu khẽ mỉm cười: “Nó đang trong phòng đồ chơi, tối nay anh sẽ nói nó gọi điện thoại cho em.”
“Vâng, em nhớ cháu trai muốn chết, nếu không phải Chương trình học gần đây có chút nhiều em liền đi qua nhà anh ở.”
“Đừng quậy, nghiêm túc học tập, tranh thủ thi xong đại học của em, hai ngày nữa anh sẽ dần nó về nhà.”
*Nhưng ngày mai em phải ra nước ngoài kiểm tra một tuần.”
“Vậy chờ em về rồi gặp mặt.”
“Vâng, được rồi! Tạm biệt anh.”
Cố Thừa Tiêu ngắt máy, nắm chặt điện thoại đi lên lầu..