“Ô ô… oa oa… mẹ ơi… mẹ…” Cậu nhóc vừa khóc vừa hét, cục cưng thích diễn lên sàn rồi.
Đáng thương không có sự giúp đỡ lại vừa yếu ớt, nhưng tiếng khóc vang dội.
Cảnh sát lão Lý đang trực ban, vừa uống một ngụm nước liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng khóc của trẻ con, ông ta lập tức bỏ cốc nước xuống, nhìn thấy một cậu nhóc đang gào khóc, mà xung quanh cậu không có người lớn, hình như là đi lạc.
“Bạn nhỏ, nào, đến chỗ chú! Ba mẹ cháu đâu rồi?”
Lão Lý vội vàng hỏi.
Cậu nhóc khóc thút thít, che miệng nhỏ nói: “Chú ơi, cháu đi lạc rồi, chú có thể đưa cháu về nhà được không?”
“Lạc đường? Hừ, đứa bé còn nhỏ như vậy, người nhà chăm sóc kiểu gì thế.?
Lão Lý lập tức tức giận trách móc, đưa tay bế cậu nhóc lên: “Đi, chú đưa cháu về nhà, nhà cháu ở đâu?”
“Cháu… cháu không biết, cháu chỉ biết tên và số điện thoại của mẹ cháu thôi…” Cậu nhóc khit mũi, khóc đến mức nước mũi cũng chảy ra rồi.
Lão Lý rút giấy ra lau cho cậu, đứa trẻ còn nhỏ thế này, có thể trông cậy thằng bé nhớ được cái gì đây?
Có thể nhớ được những thứ này là đã tốt lắm rồi.
“Được rồi, nói cho chú biết, mẹ cháu tên gì? Số điện thoại là bao nhiêu?”
“Mẹ cháu tên là Hứa Tâm Duyệt…” Nói xong, cậu nhóc dựa vào năng lực ghi nhớ hơn người nhớ được số điện thoại của Hứa Tâm Duyệt.
Nhân viên cảnh sát lập tức lấy điện thoại, dựa theo số cậu báo nhanh chóng gọi điện.
Lúc này, Hứa Tâm Duyệt đang nằm trong phòng nghỉ ngơi, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô rất mệt, sáng gặp Cố Thừa Tiêu, trưa thì cặp mẹ con kiêu ngạo Hứa An An tìm đến cửa cảnh cáo, hiện tại đã là ba giờ chiều, cô thật sự muốn ngủ một giấc.
Nhưng, vừa mới nằm xuống liền nghe thấy nhạc chuông điện thoại đang sạc bên cạnh.
Cô có chút kỳ quái rút điện thoại ra, nhìn thấy số lạ của thành phó, cô suy nghĩ rồi nghe máy: “Alo! Xin chào.”
“Alo! Có phải là Hứa Tâm Duyệt không? Con trai cô đi lạc rồi, hiện tại đang ở chỗ tôi.”
Một giọng nói lớn của người đàn ông ở đầu dây bên kia vang lên.
Hứa Tâm Duyệt cau mày: “Có phải là anh tìm nhằm người rồi không? Tôi…” Cô vừa định nói bản thân mình không có con, thì lập tức nghe thấy đầu dây bên kia một giọng nói trẻ con có chút quen thuộc vang lên.
“Mẹ ơi, mẹ, là con… con đi lạc rồi.”
Hô hấp Hứa Tâm Duyệt căng cứng, lo lắng gọi: “Tiểu Mục? Là em sao?”
Nhân viên cảnh sát có chút tức giận nói: “Con đi lạc cô cũng không lo lắng, cô nói xem, nào có người mẹ nào sơ ý như vậy không, nhà cô chỗ nào, tôi đưa cậu nhóc về.”
Đầu óc Hứa Tâm Duyệt quay vòng, mẹ? Đi lạc?
“Thằng bé đi lạc sao? Anh ở đâu?”
Trong giọng nói của Hứa Tâm Duyệt tràn đầy sự lo lắng và sốt ruột.
“Tôi là cảnh sát, cậu nhóc bây giờ đang ở chỗ tôi, cô ở đâu, tôi đưa về giúp cô.”
“Ba của cậu nhóc không tìm nó sao?”
“Cậu nhóc chỉ nói mỗi tên cô và số điện thoại, các người đây là tình cảm vợ chồng không tốt không hợp hay gì, con cái đi lạc, cô không lo lắng sao? Địa chỉ nói cho tôi, đứa nhỏ này khóc đáng thương biết bao!”
Cảnh sát không khách khí quở trách.
Hứa Tâm Duyệt vốn muốn giải thích với nhân viên cảnh sát vài câu, xem ra ở trong điện thoại không nói được, cô nhanh chóng nói địa chỉ nhà bà ngoại.
“Được, bây giờ tôi đưa về, cô nhanh chóng ra ngoài đón đứa bé đi!”.