Hứa An An đang ở ngoài cửa, mà chồng tương lai của cô ta còn đang đè trên người cô, còn bịp lấy miệng cô, chuyện này là sao vậy chứ?
“Thừa Tiêu, cần tôi đi vào không?” Hứa An An lại hỏi một câu, vẫn chưa từ bỏ ý định ròi đi.
Có Thừa Tiêu nói với ngoài cửa, trầm giọng lạnh nhạt nói: “Không cần, cô đi xuống đi!”
“Tôi ở bên ngoài đợi anh.” Hứa An An đương nhiên không muốn rời đi, cơ hội như vậy, cô ta nhát định phải nắm bắt được.
Bên trong ánh mắt của Có Thừa Tiêu rõ ràng có chút phiền muộn, anh mới phát hiện, người con gái bị anh đè xuống này cơ thể mềm mại đến mức khiến anh cảm thấy rất thoải mái, thậm chí, trong lúc hô hấp, cũng đều là mùi tóc của cô.
Cố Thừa Tiêu có thể buông Hứa Tâm Duyệt ra rồi, bởi vì, không cần anh che miệng của cô, thì cô cũng sẽ không phát ra một tiếng nào.
Thế nhưng, làm sao bây giờ? Anh đột nhiên cảm thấy thật thú vị, đặc biệt là khi nhìn thấy cô gái vẻ mặt hoang mang dưới thân này, đôi mắt to tròn sáng trong ngập nước đó, chớp lên chớp xuống, giống như vì sao trên bầu trời đêm.
Còn có mặt cô đều là những rặng mây đỏ, vẫn còn bị anh che miệng, mềm mại chạm đến lòng bàn tay anh, khiến cho anh có một loại xúc động muốn đè ép.
Hứa Tâm Duyệt mới không muốn bị người đàn ông này ăn đậu hủ, cho dù cô không phát ra tiếng, cũng muốn giãy giụa rời xa khỏi cảnh cuỗng bách này.
Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho người đàn ông trên người mình đứng dậy, nhưng mà, khóe môi của anh nhéch lên một nụ cười thú vị, không động.
Hứa Tâm Duyệt đành phải giãy giụa trong lòng anh, giãy giụa như vậy, đáy mắt của anh càng trở nên tối đi, anh dán vào tai cô trầm giọng cảnh cáo: “Đừng ngọ nguậy lung tung.”
Hứa Tâm Duyệt liền không dám ngọ nguậy lung tung, chỉ là mặt đỏ đến mang tai, cô nhắm mắt lại nghiêng mặt ra chỗ khác, dáng vẻ như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, nhưng lại không thể phải kháng được vậy.
Cho đến khi nhìn thấy ý cười ở khóe môi anh, càng ngày càng cảm thấy thú vị giương lên, lúc này cô gái này cũng có chút đáng yêu đấy!
Lúc này, anh vậy mà quên mát nghề nghiệp của cô, chỉ muốn trêu đùa cô.
Hứa An An ở ngoài cửa không rời đi, cô ta định chờ Cố Thừa Tiêu thay quần áo xong đi ra.
Cố Thừa Tiêu thấy cô gái dưới người mình đột nhiên nhắm mắt lại anh chỉ đành nhàm chán bỏ tay che miệng cô ra, ngồi dậy, sau đó, coi như cô không tồn tại, đi đến trước tủ quần áo thể thao, tay dài lấy một chiếc áo T-shirt, tùy ý mặc vào.
Hứa Tâm Duyệt cũng nhanh chóng đứng từ ghế sofa dậy, cô rón ra rón rén đi đến góc chết của tủ quần áo trốn đi.
Có Thừa Tiêu quay đầu nhìn chằm chằm cô, nhìn mái tóc dài rối tung của cô, còn có vẻ mặt hoang mang lo sợ giống như con thỏ trắng của cô, làm cho anh không nhịn được nhìn thêm một chút.
“Nhanh đi ra ngoài.” Hứa Tâm Duyệt liền gấp đến mức ra dấu với anh, anh định ở đây đến bao giờ?
Không biết Hứa An An đang chờ anh ở ngoài à?
Cố Thừa Tiêu giật mình, người phụ nữ này vậy mà dám ra lệnh cho anh, trừng mắt, là ai cho cô dũng khí đấy?
Có Thừa Tiêu đột nhiên muốn tiếp tục trêu cợt cô, hai tay của anh khẽ chống, liền vây cô vào góc chét của tủ quần áo.
Quả nhiên, động tác này của anh, gợi nên phản ứng theo bản năng của cô Hứa Tâm Duyệt giống như chim con bị dọa sợ vậy, nhanh chóng vòng hai tay vào ngực.
Trừng mắt cảnh cáo anh.
Trong 5 năm này Cố Thừa Tiêu thân là người trong nhóm những người đứng đầu chuỗi thức ăn trên thế giới, anh chưa từng có hứng thú như vậy với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng mà, tối nay, anh giống như bị ma nhập vậy, chỉ muốn trêu đùa cô cảm thấy chơi rất vuil Lần đầu có ý nghĩ như vậy.
Đặc biệt cô lúc này, giống như một con thú nhỏ bị nhốt, vô lực mà lại hấp dẫn, rất dễ dàng làm xuất hiện suy nghĩ bắt nạt của anh.
Môi mỏng của anh nhếch lên, khuôn mặt đẹp trai hơi lại gần cô.
Hứa Tâm Duyệt muốn điên rồi, người đàn ông này muốn nhân lúc người ta gặp khó khăn đúng hay không? Biết rõ cô chắc chắn không dám lên tiếng, anh vậy mà lại làm ra loại chuyện chết tiệt này? Chết tiệt, không phải anh sắp cưới Hứa An An hay sao? Sao anh lại có thể vô lại như vậy chứ?
Hứa Tâm Duyệt chỉ có thể dùng đôi mắt xinh đẹp của mình hung hăng trừng anh, sau đó duỗi tay dùng sức khá mạnh đẩy thẳng vào lồng ngực của anh.
Cố Thừa Tiêu cũng không tiến đến gần nữa, hai người cứ giằng co với nhau như vậy một lúc lâu.
Mắt to trừng mắt nhỏ, một người muốn cảnh cáo đối phương, một người muốn đùa giỡn đối phương.
Hứa Tâm Duyệt giờ mới thấy rõ được bộ mặt cà chớn của người đàn ông này, rõ ràng lớn lên trông đẹp trai như vậy lại đi làm loại chuyện vừa nhàm chán vừa khốn nạn như vậy.
Hứa An An ở ngoài cửa thấy bên trong không có động tĩnh gì, vô cùng yên tĩnh thì không khỏi lo lắng hỏi: “Thừa Tiêu, anh không sao chứ? Có cần tôi vào không?”.