“Trợ lý của tôi đang trên đường tới, tôi sẽ bảo cô ấy đưa cô về.” Ánh mắt Có Thừa Tiêu vô cùng bình tĩnh, cho thấy rõ anh đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi.
Cậu nhóc có chút hụt hãng, cậu còn tưởng có thể khiến dadđy đưa chị về chứ?
Hứa Tâm Duyệt cũng đang rầu vì đã tối khuya rồi còn làm phiền Lê Yên, nếu bây giờ trợ lý của anh có thể đưa cô về thì cô đương nhiên rất vui lòng.
Vừa dứt lời, ba người liền nghe thấy ngoài sân có một chiếc xe đang lái vào, hiển nhiên là trợ lý của anh vừa nhắc đã đến.
Chỉ nhìn thấy người bước vào là một người phụ nữ có dáng người cao gầy, bề ngoài sắc sảo giỏi giang, mái tóc của cô ấy được chải chuốc búi gọn sau đầu, không hề để rơi một sợi tóc con nào, khiến cô ấy trông giống như nhân vật nữ trợ lý có năng lực trong những bộ phim điện ảnh.
Cô ấy là La Mẫn, có học vị rất cao, rất tài giỏi và là một trong những cánh tay đắc lực của Có Thừa Tiêu.
“Có tổng.” La Mẫn cùi người chào người đàn ông trên.
“Đưa vị Hứa tiểu thư này về.” Cố Thừa Tiêu quét mắt về phía một người phụ nữ khác trong phòng khách.
La Mẫn và Hứa Tâm Duyệt mới gặp nhau lần đầu, La Mẫn cười với cô nói: “Hứa tiểu thư, mời!”
“Cảm ơn!” Hứa Tâm Duyệt lên tiếng cám ơn rồi quay sang nói với cậu nhóc bên cạnh: “Vậy chị đi đây.”
Cậu nhóc nhanh chóng vươn tay ôm lấy chân cô, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên hỏi: “Chị ơi, sau này em còn có thể gặp lại chị không?”
Hứa Tâm Duyệt lúc này mới nhớ ra mục đích cô đến đây hôm nay là để tránh cho cậu nhóc sau này sẽ nhớ nhung cô.
“Chị sắp ra nước ngoài rồi, có lẽ chúng ta sẽ không thể gặp lại nhau nữa đâu.” Hứa Tâm Duyệt buồn bã xoa đầu cậu nhóc.
“Nhưng mà… nhưng mà em không muốn mát liên lạc với chị, chị ơi, chị có thể viết thư cho em được không? Gửi mail cũng được…” cCu nhóc vô cùng kiên trì nói.
Đôi mắt của Hứa Tâm Duyệt phủ một tầng sương mờ, cô chỉ đành nói dối với cậu nhóc: “Có lẽ chị sẽ rất bận.
Nếu có thời gian, chị sẽ gửi thư cho em.”
Cậu nhóc lập tức vui vẻ cười: “Vậy em đợi thư của chị, chị nhất định phải viết thư cho đấy! Một tuần một bức thư, còn phải gửi ảnh của chị cho em nữa đấy.”
Đôi mắt Hứa Tâm Duyệt dần trở nên ẩm ướt, cô ngắng đầu lên ngăn không cho cậu nhóc thấy dáng vẻ không nỡ của cô.
Cô duỗi tay kéo tay cậu nhóc ra: “Chị phải đi rồi, tạm biệt Tiểu Mục.”
Dút lời, Hứa Tâm Duyệt đi theo La Mẫn đi về nơi đậu xe †rong sân.
Cố Dĩ Mục cũng chu cái miệng nhỏ nhắn của mình, đôi mắt to tròn ngân ngắn nước.
Cố Thừa Tiêu đứng dậy đi đến bên cạnh cậu nhóc, anh ngồi xổm xuống, cậu nhóc ngay lập tức nhào vào lòng anh, oà khóc.
Cố Thừa Tiêu nhìn đứa con trai đang khóc nức nở đến vai cũng run lên từng hồi của mình, trong lòng chợt không hiểu tại sao con trai mình lại yêu thích người phụ nữ này đến vậy?
Cố Thừa Tiêu xoa nhẹ sau đầu cậu nhóc, đẩy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc khỏi vai anh, trầm thấp nói: “Đàn ông con trai khóc gì chứ?”
Cậu nhóc mím môi lại, không dám khóc thành tiếng nhưng cứ nghẹn ngào không ngừng, đôi mắt to tròn vẫn nhìn ra ngoài sân, trong lòng không kìm được mà buồn bã.
Cố Thừa Tiêu đi vài bước, không quay đầu lại mà chỉ bảo: “Lên lầu tắm rửa.”
Cậu nhóc chỉ đành đi theo anh lên lầu tắm rửa.
Hứa Tâm Duyệt ngồi trên xe của La Mẫn, La Mẫn là một người rất chuyên nghiệp, cô ấy không có ý tìm chủ đề để nói chuyện phiếm với cô mà chỉ bật nhạc nhẹ nhàng, trong lòng Hứa Tâm Duyệt cũng đầy tâm sự ngồi trên ghế phó lại.
Hứa Tâm Duyệt về đến nhà bà ngoại thì cũng đã mười giờ rưỡi tối, ngày hôm nay quả là một ngày mệt mỏi.
Bà ngoại đã ngủ rồi, chỉ có Thiệu Cô vẫn đợi cô về, thấy cô về rồi thì bà mới an tâm.
“Con ăn tối chưa? Dì có hâm nóng mấy món cho con này!”
“DÌì, cảm ơn dì, cháu đang đói bụng đây!” Hứa Tâm Duyệt nói xong liền đi vào bếp bới đồ ăn, cô thực sự rất đói..