Ở ngay phía trước, mau sang đây.
“
Lê Yên nghiêng nhìn về phía xe của anh, hình như chiếc xe này thật sự rất đắt! Cô cũng không biết bảo hiệm mẹ mua có đủ trả hay không nữa.
Lúc cô đang đánh giá chiếc xe thì thì thấy người đàn ông đanh nhìn chằm chằm cô xuyên qua cặp kính râm trên mặt, ánh mắt vừa sắc bén lại đầy chế giễu.
Cô chỉ đành lại cười khà khà hỏi: “Anh… xe của anh không tệ nha, chiếc xe này bao nhiêu, chắc đắt lắm nhỉ?”
Mặc Trạch Dương nhếch môi mỏng, khẽ hừ lạnh: “Công ty bảo hiểm sẽ nói rõ cho cô biết.”
Đúng lúc này, hai chiếc xe vệ sĩ dừng lại bên cạnh bọn họ.
“Thiếu gia, cậu không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?” Vệ sĩ lo lắng hỏi.
“Không cần.” Mặc Trạch Dương nói xong, dáng người cao gây kia liền cúi người ngồi vào xe vệ sỉ, để lại một người vệ sĩ ở lại trông xe của anh.
Lê Yên nhìn theo chiếc xe kia rời đi, cô chớp chớp mắt, rồi đột nhiên nhớ dến việc phải mau chóng liên hệ với công ty bảo hiểm, còn có, buổi phỏng vấn của cô!
Lê Yên quay lại xe mình, cầm túi xách lên, trực tiếp gọi điện thoại cho ba mình.
“Cái gì? Con lái xe của mẹ đâm phải người ta rồi? Thế con có bị làm sao không?”
“Ba, con không sao.” Lê Yên áy náy cười.
“Ba có thể sang xử lý giúp con không? Con phải chạy mau đi phỏng vấn, sắp muộn rồi.”
Ba Lê tình cờ cũng đang ở gần đó: “Ba đang ở gần đấy, ba đến ngay.”
“Dạ, ba đến nhanh nha! Con gửi định vị vị trí cho ba rồi đấy.” Lê Yên gọi điện thoại xong thì mới phát hiện đã có hai cảnh sát giao thông đến đây, bọn họ đang điều khiển cho các phương tiện khác đi qua, mà xung quanh cũng có rất nhiều người vây lại xem, là hai chiếc siêu xe va vào nhau đấy, chuyện này quả thật rất đáng vây lại xem.
Cảnh sát giao thông đến kiểm tra bằng lái và giấy phép lái xe của Lê Yên, đồng thời yêu cầu cô liên hệ với công ty bảo hiểm để thu thập chứng cứ và xử lý.
Lê Yên nhìn thời gian, đã một giờ rưỡi rồi, còn cách thời gian phỏng vấn của cô nửa tiếng.
Năm phút sau, Lê Yên cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc xe Bentley của ba mình dừng lại bên cạnh, cô chạy vội đến, mừng như được cứu.
“Ba, cuối cùng ba cũng đến rồi.”
Ba Lê đến đây cùng trợ lý, khi nhìn thấy chiếc xe ông tặng vợ đang đâm vào cửa một chiếc xe đắt tiền hơn, ông liền quay sang mắng cô: “Yên Yên, con cũng biết lựa xe mà đâm quá nhỉ?”
“Ba, con thực sự không cố ý mà.” Lê Yên cắn môi.
“Được rồi, để A Đức đưa con đi phỏng vấn, việc ở đây để ba lol” Ba Lê nói xong liền bước đến nhìn vị trí va chạm của hai xe, trông rõ ràng là chỉ có một mình con gái ông phải chịu trách nhiệm.
“Cậu là chủ của chiếc xe này sao?” Lê Thiên Thắng hỏi vệ Sĩ.
“Không phải, đây là xe của thiếu gia nhà tôi, tôi đứng đây chờ công ty bảo hiểm thay cậu ấy.”.
truyện tiên hiệp hay
“Chủ của chiếc xe này là ai? Tên là gì?” Lê Thiên Thắng đi một vòng quanh chiếc Bugatti, ông thấy chiếc xe này rất tốt.
Lúc đó tại sao vợ ông lại không chọn loại xe này nhỉ?
Vệ sĩ thấy khí chất của ông có vẻ không phải người bình thường, cũng không dám quá lạnh nhạt, đáp lại: “Chủ xe tên là Mặc Trạch Dương.”
“Họ Mặc à? Ba của cậu ấy tên là gì?” Lê Thiên Thắng tò mò hỏi lại.
Người vệ sĩ nhìn người đàn ông trung niên trước mặt có khí chất của một ông chủ lớn thành đạt, cậu chưa kịp trả lời thì Lê Thiên Thắng đã hỏi: “Cha của chủ xe có phải tên là Mặc Vinh Khải không?”
Người vệ sĩ ngạc nhiên: “Ngài biết ông chủ của tôi sao ạ?”
Lê Thiên Thắng quả nhiên đã đoán đúng, người có thể mua được chiếc xe này, lại họ Mặc nữa chứ, e rằng cũng chỉ có con trai của ông bạn học cũ của ông!
“Tôi và ba của chủ xe là bạn cũ.” Nói xong, Lê Thiên Thắng cầm điện thoại di động bắm số của bạn cũ.
“Alo, Lê lão đệ, sao lại có thời gian gọi cho tôi thế này!”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm ổn.
“Mặc lão ca, tôi xin lỗi ông trước một tiếng nha, cô con gái nhỏ nhà tôi lái xe trên đường, không cần thận tông phải xe thằng con trai của ông.”.