“Vậy sao? Bản lý lịch của cô rất tốt.
Tuy nhiên, ở công ty chúng tôi, chỉ có lý lịch đẹp thôi là chưa đủ, phải thật sự có tài, có kinh nghiệm mới là điều chúng tôi cần.”
“Tôi tin rằng tôi có thể đảm nhiệm bắt kỳ công việc nào mà chị giao cho tôi.” Lê Yên tự tin đáp.
Khuôn mặt của Cloja khẽ trầm ngâm, bởi vì bà đã phỏng vấn rất nhiều người, ngoại hình và khí chất của Lê Yên đều rất phù hợp với tiêu chí của bà.
Hơn nữa, lý lịch của cô quả thực rất xuất sắc.
Ngay khi Cloja đang trầm tư suy nghĩ thì cửa văn phòng của bà vang lên tiếng gõ, và sau đó cánh cửa được người trợ lý đầy ra, phía sau trợ lý của bà là một bóng dáng cao gây tuần tú ung dung bước vào.
Lê Yên quay đầu nhìn, không khỏi sững sờ, người đàn ông này sao lại trở lại rồi?
Không biết tại sao khi gặp người đàn ông này, Lê Yên lại có một dự cảm chẳng lành, chỉ cần anh ở đâu thì ở đó cô sẽ rất xui xẻo.
Cloja lập tức đứng lên, trong mắt mang theo chút cung kính, tươi cười chào hỏi người đàn ông này: “Mặc thiếu gia, cậu tới rồi.”
Mặc Trạch Dương vòng tay lại biếng nhác dựa vào cửa, ánh mắt sáng như đuốc nhìn về phía Lê Yên.
Cloja sửng sót: “Mặc thiếu gia, hai người quen biết nhau sao?”
Lê Yên chớp mắt nói trước: “Chúng tôi không quen biết.”
“Cô ta đã đắc tội với tôi.” Mặc Trạch Dương nhàn nhạt lên tiếng: “Cô biết mình phải làm gì rồi chứ?”
Cloja nghe thấy anh nói vậy thì liền hiểu ngay mình phải làm gì.
“Lê tiểu thư, xin lỗi, chúng tôi quyết định hủy bỏ cuộc phỏng vấn với cô.” Cloja lập tức mặt không chút biểu cảm, tàn nhẫn nói.
“Chờ đã, tại sao lại hủy bỏ chứ?” Lê Yên trừng lớn mắt, chỉ một câu nói của anh đã tống cổ cô đi rồi?
Người đàn ông này lợi hại như vậy sao?
Thân phận của anh là gì chứ?
“Không có lý do gì cả, mời Lê tiểu thư mau chóng rời khỏi!” Cloja lật mặt nhanh như lật bánh tráng, lạnh lùng đuổi người.
Sắc mặt Lê Yên lúc này tức đến đỏ bừng, cô chưa từng thấy buổi phỏng vấn nào đáng xấu hồ như vậy đấy!
“Anh ta bảo huỷ là huỷ sao? Các người sao có thể làm như vậy chứ?” Lê Yên vẫn không từ bỏ, phản bác lại.
“Đúng vậy, Mặc thiếu gia có toàn quyền quyết định mọi chuyện.” Trong giọng điệu của Cloja còn có chút nịnh nọt.
Mặc dù Lê Yên không biết người đàn ông này có lai lịch như thế nào, nhưng cô thực sự rất tức giận, cô bước đến trước mặt Mặc Trạch Dương, tức giận giơ nắm đấm lên với anh: “Đồ xấu xa!”
Sắc mặt Mặc Trạch Dương không chút thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng không có chút chớp động, khóe miệng anh khẽ nhếch lên: “Chỉ là một cái cảnh cáo nhỏ cho cô thôi, chọc giận tôi thì không thể nào kết thúc tốt đẹp đâu.”
Lê Yên cắn môi, buổi phỏng vấn đang yên đang lành lại cứ như vậy bị anh phá hỏng rồi “Tôi thật là dồn hết cái xui tám kiếp mới gặp phải anh mà.”
Lê Yên cầm túi xách lên, quay sang nói với Cloja: “Xin lỗi đã làm phiền.”
Ngay khi Lê Yên rời đi, Cloja tò mò hỏi: “Mặc thiếu gia, cậu với cô gái ban nãy có thù hận gì sao?”
“Không có gì!” Mặc Trạch Dương không muốn nói thêm, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lê Yên lúc này đang đứng đợi thang máy thì nhìn thấy bóng dáng Mặc Trạch Dương cũng đi về phía bên này.
Lê Yên vòng tay lại, tức giận trừng mắt nhìn anh.
Thang máy vừa đến thì cô vội vàng vọt vào trong, sau đó ấn nút đóng cửa thang máy lại, cô không muốn dùng chung thang máy với anh.
Thế nhưng, cánh tay mảnh khảnh của người đàn ông đã chặn cửa thang máy lại, cửa thang máy cảm ứng tháy liền mỏ ra, người đàn ông cũng ung dung bước vào trong.
Lê Yên dựa vào một bức tường bên cạnh, dáng vẻ vô cùng chán ghét anh.
Mặc Trạch Dương nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ tức đến phồng mang trợn má phản chiều trên cửa thang máy, tâm trạng anh dường như trở nên tốt vô cùng Anh chỉ đi đến quán cà phê ở tầng sáu, Lê Yên nhìn thấy anh đi ra ngoài, thì lập tức giơ quyền lên sau lưng anh..