Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Hách Soái mở cửa: “Cố tổng, có cần tôi đưa anh vào không?”
“Không cần, cậu về đi!” Cố Thừa Tiêu khoát tay, cất bước tiến vào đại sảnh.

Đã trễ thế này, con trai anh chắc đã ngủ tôi.

Vừa rồi ở quán bar, con trai gọi cho anh, anh bảo cậu bé đi ngủ trước, bé đã đồng ý.

Bảo mẫu được đưa từ Cố gia đến đi xuống lầu: “Thiếu gia, cậu về rồi.

Tiểu thiếu gia ở phòng ngủ của cậu.”
*Được rồi, đi nghỉ ngơi đi!” Cố Thừa Tiêu lên lầu, đi về hướng phòng ngủ chính.

Dưới ánh đèn mò nhạt, trên giường lớn bạn nhỏ Cố Dĩ Mục cuộn chăn thành một đoàn, ngủ thật say.

Cố Thừa Tiêu ngồi ở mép giường, ôn nhu sủng nịnh nhìn con trai của mình.

Nhìn một lúc, không biết là do rượu hay sao, ngũ quan của cậu nhóc này lại càng nhìn càng giống Hứa Tâm Duyệt?
Cho dù là gen di truyền đi chăng nữa, cũng không thể lại giống một người dì họ là cô?
Thậm chí cậu bé lại không có chút nào giống với người mẹ là Hứa An An.

Nội tâm Có Thừa Tiêu có chút ảo não, nhưng nhìn gương mặt của cậu bé, càng xem lại càng thấy thích.

Cậu bé vốn đang ngủ, lại đột nhiên quơ quơ hai cánh tay nhỉ, giống như mấy bắt lây người nào đó, miệng nói mê: “A… chị xinh đẹp… đừng đi… đừng bỏ em lại!”
Có Thừa Tiêu ngẳng ra, vươn tay nắm lấy tay con trai để bé không thức giấc.

Cậu bé lại trỏ mình, tiếp tục ngủ, lại có thể nghe cậu bé hàm hồ nói: “Chị xinh GD…
Cố Thừa Tiêu nhíu mày, là vì anh nói với con trai Hứa Tâm Duyệt phải xuất ngoại mới khiến bé nằm mơ như vậy sao?
Rốt cuộc cô gái kia có điểm gì tốt? Con trai anh ngay cả mẹ ruột cũng không muốn nhận, lại đi thích cô? Có Thừa Tiêu thở dì, trong đầu hiện lên gương mặt cô.

Lúc mắt anh nhìn về phía phòng quần áo, trong lòng lại nôn nao, chuyện ngày đó ở trong phòng vẫn như mới xảy.

ta) Chết tiệt, đừng nói là con trai, ngay cả anh cũng giống như bị cô gái này hạ chú, cứ mãi nhớ tới cô.

Nếu con trai anh thực sự cần một người mẹ, cũng chỉ có thể là Hứa An An, đây là quan hệ huyết thống, hơn nữa cho dù anh không cưới Hứa An An, cũng không thể có ý với Hứa Tâm Duyệt, bằng không làm sao anh có thể nói chuyện với người Hứa gia?
Cố Thừa Tiêu cúi đầu, hôn lên tóc của con trai, anh đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa, anh cũng không muốn đề một người toàn mùi rượu ngủ cạnh con trai.

Có Thừa Tiêu tắm xong lên giường, cậu bé như cảm nhận được anh, đầu nhỏ nhô lên từa trong chăn, mái tóc rối xù như con mèo nhỏ, đáng yêu nép vào lòng anh, vui vẻ ôm lây anh: “Daddy, daddy về rồi.”
*Ừ.

Ngủ đi!” Có Thừa Tiêu vuốt ve mái tóc cậu bé.

“Daddy, con nằm mơ thấy chị xinh đẹp, con muốn chị ấy không cần ra nước ngoài.” Âm thanh non nớt có chút tức giận.

“Cô ấy đã ra nước ngoài rồi.” Cố Thừa Tiêu tàn nhẫn nói.

“Con khi nào thì có thể gặp chị ấy? Chị ấy có phải là người thân của dì Hứa không?” Cậu bé ngần đầu hỏi.

“Dì Hứa? Cô ta là mẹ ruột của con.” Cố Thừa Tiêu sửa lời con trai.

“Nhưng mà trong lòng con chị xinh đẹp mới là mẹ.” Cậu bé nói thẳng.

Có Thừa Tiêu nhìn con trai trong lòng mình chớp đôi mắt to, bộ dạng đáng thương, anh nhíu mày hỏi: “Sao con lại thích cô ấy như vậy?”
“Con chính là thích chị ấy! Cậu bé ngữa đầu nói, không có lý do.

Sáng sớm.

Hứa Tâm Duyệt rời giường đi ra phòng khách, liền thấy bà An Ti ch Š m1 vn ngoại ngôi trên ghê sô pha không biệt đang suy nghĩ cái gì.

“Bà ngoại, bà sao vậy?” Hứa Tâm Duyệt ngồi xổm người trước mặt bà ngoại.

Bà cụ thở dài, vỗ vỗ vai cô: “Tâm Duyệt, dì cháu nói cho.

bà biết rồi.

Bà luôn nghĩ cháu là đứa nhỏ trong nhà mình, không nghĩ tới cháu lại là con nhà người ta.

Nghe nói ba mẹ ruột của cháu là người có tiền, cháu đi theo chúng ta đã chịu khổ rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui