“Hứa tiểu thư, chào cô.”
“Tôi và mẹ đến chọn lễ phục.
Có mẫu nào mới nhập về không?” Hứa An An hỏi.
“Có rất nhiều kiểu mới, cô Hứa có thể từ từ lựa ạ.”
“Hàng ở tầng 1 tôi nhìn không vừa mắt, lên tầng hai xem sao!” Hứa An An mấy năm gần đây cũng đã dần xép vào tuyến đầu ở giới giải trí, vậy nên những cửa hàng nhãn hiệu lớn đều có bóng dáng của cô ta, cô ta cũng được xem là một khách hàng thường xuyên ở đây.
*Mời đi li này.” Quản lý Triệu không dám lơ là.
Mới chỉ vừa bước lên trên tầng hai, hai người phục vụ đang đặt bộ váy dạ hội màu trắng mà Hứa Tâm Duyệt mới mặc thử trước cửa số sát đất, chuẩn bị ủi thẳng sau đó cất Vào.
Hứa An An vừa nhìn thấy chiếc váy hai mắt đã sáng rực, đây chính là bộ lễ phục mà cô ta tìm kiếm.
“Quản lý Triệu, tôi muốn chiếc váy này.” Hứa An An nói, ánh mắt lộ rõ vẽ kinh ngạc trước vẻ đẹp của chiếc váy.
“Xin lỗi Hứa tiểu thư, cô đến muộn một bước rồi.
Ban nãy có một vị tiểu thư đã đặt trước rồi ạ.”
“Cái gì chứ? Tôi là khách quen ở đây, tôi có quyền ưu tiên chọn trước! Tôi muốn bộ lễ phục này, tôi trả thêm có được không?” Hứa An An gấp gáp hỏi.
“Thật sự rất xin lỗi, vị tiểu thư lúc nãy cũng là khách quen của chúng tôi.” Quản lý Triệu lắc đầu xin lỗi.
Hứa An An cắn môi nhìn chằm chằm vào chiếc váy dạ hội đó, cô ta cảm thấy những bộ lễ phục xung quanh đều bị chiếc váy trước mặt làm lu mờ.
“Sao mình không đến sớm một chút chứ! Có cái nào giống vậy không?” Hứa An An bực bội cắn môi, khoác lên người bộ váy dạ hội này, cô ta nhất định sẽ khiến cho mọi người ở buổi tiệc kinh ngạc.
“Hứa tiểu thư, cô biết ở đây lễ phục của chúng tôi đều giới hạn số lượng mà, rất hiếm khi có hai chiếc giống nhau.
Bộ váy này là hàng độc của chúng tôi, chỉ có một chiếc này.
thôi.
Chúng tôi còn có có nhiều lễ phục khác cũng rất đẹp, cô lựa tiếp xem sao?”
Hứa An An cũng chỉ đành miễn cưỡng nhìn đi chỗ khác, cuối cùng cô ta chọn một chiếc váy màu sâm panh ở đây, chiếc váy ban nãy lại màu trắng, tinh khiết như một cô trinh nữ, cô ta vẫn rất khó chịu vì không thể có được chiếc váy ấy.
Nhưng mẫu váy cô ta chọn cũng không tệ chút nào, thậm chí còn rất gợi cảm.
Lâm Tịnh Nhã cũng chọn một bộ mà bà ta thích.
Hứa An An vẫn chưa chết tâm, vẫn muốn đi những cửa hàng khác tìm bộ váy tương tự, nhưng đều không tìm được bộ váy phù hợp với yêu cầu của cô ta.
Lâm Tịnh Nhã cũng thấy rất tiếc cho cô ta, nhưng con gái bà ta thì mặc gì mà chẳng đẹp.
Buổi tối, Hứa Tâm Duyệt mang quần áo về nhà dì, cả đời của Thiệu Cô chưa bao giờ tham dự tiệc tối chứ đừng nói đến việc mặc váy dạ hội, bà rất hào hứng và mong chờ.
Mà chiếc váy dạ hội mà Hứa Tâm Duyệt chọn cho bà cũng rất phù hợp với bà.
“Dì ơi, dì có thích không?”
“Mặc thế này, dì không biết đi đường thế nào nữa này, chiếc váy đẹp quá.” Thiệu Cô nghiêng qua nghiêng lai trước gương.
Bà cụ ở bên cạnh cũng mặc quần áo mới vào, là một bộ quần áo dành cho người lớn tuổi làm từ tơ lụa thật, mặc vào vô cùng thoải mái.
“Bộ quần áo này chắc đắt lắm cháu nhỉ? Trông có vẻ khá đắt, chắc phải tầm máy trăm tệ ấy chứ?” Bà cụ là người của thế hệ trước, một bộ quần áo mấy trăm tệ bà cũng cảm thấy rất đắt.
Hứa Tâm Duyệt không dám nói cho bà biết rằng bộ đồ bà đang mặc trên người có giá tận năm ngàn tệ.
“Dạ đúng vậy, chỉ có ba trăm tệ thôi.
Bà ơi, bà mặc quần áo mới trông đẹp lắm đó.” Hứa Tâm Duyệt cười.
Thiệu Cô nhìn ra được bộ quần áo này không chỉ ba trăm tệ, nhưng mà bà cũng không nói ra, hiếm khi mẹ bà được mặc bộ quần áo đẹp như vậy.
*Tâm Duyệt, đều là nhờ có cháu.” Thiệu Cô kéo tay cô cùng ngồi xuống: “Bởi vì có cháu, nên chúng ta mới có thể hưởng phúc như vậy.”
“Không đâu ạ, nhờ dì và bà đã hết lòng nuôi nắng nên cháu mới có được ngày hôm nay.” Hứa Tâm Duyệt không dám quên công ơn dưỡng dục này, tuy rằng dì và bà ngoại không giàu có, nhưng tình cảm của họ dành cho cô là vô giá.
Họ đã dạy cô cách làm người từ khi cô còn nhỏ, dù nghèo khó nhưng phẩm chát của họ đều rất cao quý..