“Là chị gái xinh đẹp!” Một giọng nói non nớt đầy ngạc nhiên của trẻ con vang lên, đôi mắt sáng của Có Dĩ Mục nhìn rất rõ, cái miệng nhỏ vô cùng phần khích há ra, giống như một cu cậu mê gái nhìn chằm chằm cô gái trên cầu thang.
“Sao có thể? Làm sao có thể là cô ta chứ?” Hứa An An kinh ngạc tự lầm bảm, ánh mắt cô ta chứa đầy kinh ngạc và ghen tị, thậm chí cô ta không dám tin, cũng không thể chấp nhận đứa con gái thất lạc bên ngoài của nhà họ Bùi lại là Hứa Tâm Duyệt.
Chắc chắn là bọn họ đã nhầm người rồi.
Làm sao mà Hứa Tâm Duyệt lại là con gái của nhà họ Bùi chứ? Nhà họ Bùi chắc chắn đã bị cô ta lừa rồi.
Thế nhưng cô ta lại không nhận ra người đàn ông bên cạnh cô ta đang nhìn chăm chú vào cô gái đang đi xuống lầu, đồng tử anh co rụt lại, như thể có một trận chắn động đang không ngừng rung lên trong đôi đồng tử ấy Còn trong lòng anh thì như dậy sóng, Cố Thừa Tiêu cũng không ngờ, con gái của nhà họ Bùi lại là cô?
“Chiếc váy dạ hội…” Lúc Hứa Tâm Duyệt chằm chậm bước xuống, ánh mắt của mọi người đều bị ánh sáng lấp lánh dịu dàng làm cho khẽ nhíu mắt lại, đó là ánh sáng phát ra từ những viên đá trên chiếc váy dạ hội của Hứa Tâm Duyệt, ánh sáng lắp lánh như ánh trăng bao phủ lấy cô, khiến làn da của cô càng thêm nõn nà, tinh khiết như tuyết.
Trái tim của Hứa An An co rút lại, lòng ghen tị khiến gương mặt của cô ta trông vô cùng khó coi, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trở nên méo mó, chủ của chiếc váy dạ hội mà cô ta thích lại là Hứa Tâm Duyệt?
Sao lại như vậy chứ? Hứa An An cắn chặt môi, nhìn về phía mẹ mình, nhưng lúc này Lâm Tịnh Nhã cũng có tâm trạng giống cô ta, không dám tin.
Ánh mắt của Hứa Đào Dương cũng trầm đi rất nhiều, hóa ra đứa trẻ do anh trai và chị dâu mang về từ nước ngoài không phải là con ruột của bọn họ mà là do họ nhặt được sao?
Mà lại trùng hợp đến vậy, đó lại là đứa con gái thất lạc của nhà họ Bùi? Bây giờ nhà họ Bùi đã dám nhận cô, vậy hẳn là đã xét nghiệm DNA rồi.
Hóa ra đây là lý do nhà họ Bùi mời cả nhà họ đến tham dự, không phải vì coi trọng họ, mà là vì Hứa Tâm Duyệt.
Hứa An An lúc này đang chìm trong đồ ky và ghen tị, cô ta lúc này cũng để ý đến vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô ta suýt chút nữa là phát điên.
Bởi vì ánh mắt của hai ba con bên cạnh đều đang nhìn Hứa Tâm Duyệt chăm chú.
Từ lúc Cố Thừa Tiêu đến anh vẫn chưa nhìn cô ta một cái nào, thế mà lúc này anh lại nhìn Hứa Tâm Duyệt rất lâu không chớp mắt.
Hơn nữa, trong ánh mắt của Cố Dĩ Mục cũng tràn đầy sự vui mừng, mừng còn hơn khi nhìn thấy người mẹ ruột là cô ta nữa.
Lễ nào anh thích Hứa Tâm Duyệt sao? Không, không được, Cố Thừa Tiêu là của cô ta, con trai cũng là của cô ta, trong lòng cô ta điên cuồng la hét.
“Daddy, daddy lừa con đúng không? Chị gái xinh đẹp chưa hề đi nước ngoài.” Cậu nhóc lúc này mới kịp phản ứng lại.
“Không phải, do cô ấy tự mình nói như vậy mà, cô ấy là con gái của ông Bùi nên mời phải về lại đấy.” Cố Thừa Tiêu mới không muốn thừa nhận chuyện mình đã lừa dối con trai đâu.
“Dadởy, chị gái xinh đẹp hôm nay đẹp quá!” Cậu nhóc còn nhỏ nhưng đã có khiếu thẳm mỹ rất cao.
Mặc dù Cố Thừa Tiêu phải thừa nhận rằng Hứa Tâm Duyệt rất xinh đẹp, nhưng điều đó thì có liên quan gì đến anh chứ? Anh sẽ không bao giờ quên chuyện người phụ nữ này đã từng một đêm đi với tận hai người đàn ông ngoại quốc.
Vậy nên cho dù cô trông có vẻ trong sáng không một chút tạp chất thì cũng không thể xóa bỏ sự thật rằng cô đã từng vào khách sạn với đàn ông.
Phụ nữ giỏi nhất là lừa dối người khác.
Sau này, anh cũng sẽ dạy con trai mình hiểu ra sự thật này.
Hứa Tâm Duyệt có gắng duy trì nụ cười tao nhã và đoan chính trên khuôn mặt dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Nhưng khi ánh mắt của cô chạm phải một đôi mắt, cô suýt chút nữa đã bước hụt, may mà có anh trai đã giữ chặt cô lại.
Trong lòng Hứa Tâm Duyệt khẽ chắn động, tại sao Cố Thừa Tiêu cũng ở đây? Nhưng khi nhìn thấy trong tay anh còn bế một cậu bé thì Hứa Tâm Duyệt khẽ cong môi cười, cô rũ mắt xuống khẽ nhắc nhẹ váy lên, sau đó lại ngắng đầu nhìn về phía anh.
Mà dáng vẻ cúi đầu cười khẽ đó của cô làm cho tất cả những người đàn ông trẻ tuổi trong buổi tiệc đều ngã rạp.
Ngay cả Cố Thừa Tiêu cũng không ngoại lệ, anh khẽ ho khan một cái sau đó quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Còn Hứa An An thì như bị người ta điểm huyệt vậy, chứng kiến dáng vẻ xinh đẹp của Hứa Tâm Duyệt ở đây, trái tim của cô ta cảm thấy khó chịu như bị một bàn tay to chèn ép vậy.
Hứa Tâm Duyệt vốn đã rất hồi họp, nhìn thấy hai ba con kia thì lại càng hồi hộp hơn.
“Chị gái xinh đẹp!” Một giọng nói non nớt vui mừng la to lên.
Hứa Tâm Duyệt nhìn về phía cậu nhóc, nở một nụ cười ngọt ngào, vẫy tay với cậu bé..