“Không cần đau, mẹ, mẹ đi chào hỏi khách khứa đi!” Hứa Tâm Duyệt chỉ muốn trốn đi cho yên tĩnh, tốt nhát là lúc cô quay lại, vũ hội đã kết thúc rồi.
Hứa Tâm Duyệt lên tầng hai, bà ngoại với dì nhỏ đã chuẩn bị xong rồi đang chuẩn bị đi, Hứa Tâm Duyệt dìu bà ngoại nói: “Bà ngoại, cháu đưa bà về.”
“Không cần đâu, con bảo lái xe đưa hai người chúng ta về nhà là được rôi, tôi nay cháu là nhân vật chính, làm sao có thể rời đi được?” Bà vỗ vỗ bả vai cô nói.
“Đúng rồi, Tâm Duyệt, để dì đưa bà ngoại cháu về là được.”
Lúc này, Bùi Thần Hạo đi lên, anh đến để cầm hành lý đi, Hứa Tâm Duyệt dìu bà ngoại từ thang máy tầng hai đi xuống đại sảnh tầng một.
Bùi Thần Hạo gọi số của lái xe: “Chú Lương, chú vẫn chưa đến sao?”
“Thiếu gia xin lỗi, trước xe của tôi bị chặn bởi một chiếc xe khác, bây giò tôi đang tìm lái xe, lái xe này cũng không lưu số điện thoại, cần phải để bảo vệ của khách sạn đi điều tra lại.”
“Được rồi, vậy chú liên lạc với đối phương trước đi, chúng tôi đợi chút cũng được.” Bùi Thần Hạo trả lời, xong quay.
đầu nói với Hứa Tâm Duyệt: “Xe của chú Lương bị chặn rồi, chúng ta chờ chút đi.”
“Vâng!” Hứa Tâm Duyệt dìu bà ngoại đến ghé sofa ở bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi.
Thời gian bất giác mười phút trôi qua, bà ngoại cũng hơi gật gù, mà bên phía chú Lương vẫn chưa có tin tức gì, trong lúc nhất thời không tìm được chủ của chiếc xe đó, không thể nào rời xe được.
Đang lúc Bùi Thần Hạo cảm thấy hơi bực mình, anh nhìn về phía thang máy, đột nhirn nhìn thấy một bóng hình cao lớn đi về phía này, mắt anh sáng lên, nhanh chóng đi đến nói: “Thừa Tiêu, anh đi về à?”
Cô Thừa Tiêu đúng là muôn đi vê, tôi nay con trai đi theo mẹ anh về Cố gia, nên anh muốn đi ra ngoài cho thoải mái.
“Ừm, sao vậy?” Có Thừa Tiêu hỏi.
“Có thể làm phiền anh một chút không, tôi có hai vị khách quan trọng cần phải đưa về nhà, nhưng mà xe của lái xe của tôi bị chặn rồi, không thể đi ra được.”
Cố Thừa Tiêu đương nhiên đồng ý giúp, anh gật đầu: “Được rồi, để tôi đưa về cho.”
Hứa Tâm Duyệt đang nói chuyện với bà ngoại, tránh cho bà ngủ gật, vừa ngắng đầu lên thì lại không thấy anh trai đâu, chờ đến khi cô nhìn lại lần nữa, thì lại thấy bên cạnh anh trai có thêm một người, đôi mắt xinh đẹp của cô trừng lớn, sao lại là anh chứ?
Cố Thừa Tiêu nhìn thấy cô gái ngồi trên sofa, trong lòng anh cũng cảm thấy ngạc nhiên thì ra người cần phải đưa về là người nhà của cô?
“Tôi đi lái xe.” Có Thừa Tiêu nói xong, bước ra khỏi cửa.
“Tâm Duyệt, Thừa Tiêu vừa hay cũng muốn đi về, anh bảo anh ấy đưa mọi người về.” Bùi Thần Hạo nói.
Hứa Tâm Duyệt xấu hỗ đứng dậy, kéo anh mình đến bên cạnh: “Anh, sao có thể không biết ngại mà nhờ người ta như vậy chứ?”
“Có gì mà phải ngại chứ, vừa hay Thừa Tiêu cũng muốn đi về tiện đường đưa mọi người về cũng được mà, em xem bà ngoại cũng buồn ngủ rồi.” Bùi Thần Hạo cũng đau lòng thay cho bà ngoại.
Hứa Tâm Duyệt quay đầu nhìn bà ngoại buồn ngủ đến híp mắt lại, ngại cũng không được nữa rồi, cô gật đầu nói: “Vậy được rồi!”
“Tý nữa anh bảo Thừa Tiêu lại đưa em về đây.” Bùi Thần Hạo nói, liền nhìn thấy một chiếc xe việt dã hoành tráng lái đến, cửa xe mở ra, Có Thừa Tiêu bước xuống.
Bùi Thần Hạo mở cửa ghế sau, Hứa Tâm Duyệt cùng với Thiệu Cô dìu bà ngoại lên xe, Thiệu Cô ngồi ở ghế sau, Hứa Tâm Duyệt ngồi ở một bên khác, Bùi Thần Hạo dặn Có Thừa Tiêu: “Tý nữa phiền anh lại đưa em gái tôi về đây.
nhé.”
“Được.” Có Thừa Tiêu trả lời.
Xe việt dã chậm rãi lái ra khỏi cửa chính khách sạn, đi về phía đường Ni Hồng.
Trong chiếc xe yên tĩnh, bầu không khí có chút ngột ngạt, Hứa Tâm Duyệt vì không để cho bà ngoại với dì nhỏ cảm thấy ngại, chỉ có thể cho mình thêm dũng khí nói chuyện với anh, cô cười nói: “Cố thiếu gia, cảm ơn anh, đúng là phiền anh rồi.”
“Không phiền.”.