Lâm Tuấn Khâm cũng không cam chịu yếu hơn, nhanh chóng lái xe vào bãi đỗ xe, và dừng ở bên cạnh chiếc xe thể thao đó, anh muốn nhìn xem người ngồi trong chiếc xe đó giỏi như thế nào.
Hứa Tâm Duyệt rõ ràng nhìn thấy Lâm Tuấn Khâm tức giận rồi, cô cười an ủi nói: “Được rồi, lái nhanh, cũng không có nghĩa là kỹ thuật lái xe giỏi! Anh đừng tức giận.”
Lâm Tuấn Khâm cũng không muốn tranh lúc này, nhưng điều anh muốn tranh là tranh khí thế mà thôi, thể hiện được chí khí của đàn ông.
Hứa Tâm Duyệt vừa hay ngồi đối diện với cửa xe thể thao, cô đưa tay mở cửa, cửa xe thể thao cũng cùng lúc mở ra, hai cánh cửa cứ như vậy ngại ngùng đụng vào nhau, Hứa Tâm Duyệt hít một hơi, sợ đụng xước sơn.
Mà một đôi chân dài của đàn ông bước xuống, thân thể cao lớn bước ra từ trong xe, Hứa Tâm Duyệt lúng túng mở: cửa đến một nửa, đột nhiên nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó, ngay lập tức đôi mất xinh đẹp của cô trừng lớn.
Sao có thể là?
Anh?
Cố Thừa Tiêu?
Lúc Cố Thừa Tiêu đóng cửa liếc nhìn chiếc Bentley ở bên cạnh, lại phát hiện khuôn mặt nhỏ quen thuộc sau cửa xe, động tác đóng cửa của anh chợt dừng lại, nhưng mà, ánh mắt của anh lại chú ý đến người đàn ông ngồi trên ghế lái “Cố tiên sinh?” khuôn mặt đầy tức giận của Lâm Tuấn Khâm, sau khi nhìn thấy chủ nhân của xe thể thao, liền ngạc nhiên đứng ở tại chỗ.
“Hai người cũng ăn cơm ở đây?” Cố Thừa Tiêu híp mắt, lại quay ra hỏi cô gái đang ngồi ở ghé phụ.
“ÔI Đúng vậy! Ba mẹ tôi cùng ăn cơm với chú dì Lâm ở đây.” Hứa Tâm Duyệt có chút ngại không dám nhìn vào ánh mắt của anh, dù sao thì tối hôm qua anh và cô vẫn còn dây dưa không rõ.
“Vừa nãy tôi có chút vội, xin Cố Thừa Tiêu nhìn về phía Lâm Tuấn Khâm, thản nhiên nói xin lỗi vì việc ban nãy anh vượt làn.
“Không sao không sao.” Lâm Tuấn Khâm vẫn muốn tránh xa người đàn ông có thực lực cao hơn anh ta, vậy nên, chỉ cần anh tỏ thái độ trước thì anh ta vẫn sẽ chấp nhận.
“Anh sắp trễ hẹn rồi à?” Hứa Tâm Duyệt ngẳng đầu hỏi, nếu không, anh gấp như vậy làm gì chứ?
Có Thừa Tiêu cố ý trả lời: “Đương nhiên, không thể để cho người đẹp chờ tôi được.”
Nói xong, anh khóa xe đi về phía đại sảnh nhà hàng, Hứa Tâm Duyệt đứng ở sau lưng anh trong lòng dâng lên một tia thất lạc, người đẹp?
Anh hẹn phụ nữ sao? Khó trách lại vội như vậy!
Đột nhiên phát hiện, Hứa Tâm Duyệt vốn không hiểu rõ người đàn ông này, anh có rất nhiều tiền, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều phụ nữ chờ để được hẹn hò với anh, nếu là thủ đoạn giống tối qua của anh, không biết được dùng với biết bao nhiêu người phụ nữ rồi.
“Tâm Duyệt, đi thôi!” Lâm Tuần Khâm gọi cô.
Hứa Tâm Duyệt đi theo anh bước vào đại sảnh nhà hàng, vừa hay ở trước cửa thang máy vẫn thấy Cố Thừa Tiêu đang đợi thang máy, cô cắn môi, cố ý đứng sát lại gần Lâm Tuần Khâm, giống như đang cố gắng kéo dài khoảng cách với anh vậy.
Cố Thừa Tiêu một tay bỏ vào trong túi quần, vừa phóng khoáng vừa lười biếng, anh nghiêng đầu, liếc qua người phụ nữ đang dựa lại gần Lâm Tuấn Khâm, nhìn cô như vậy giống như một người vợ nhỏ nghe lời chồng.
Hừ, tối hôm qua từ chối anh, là do đã nhìn trúng người này này rồi sao?
Cuối cùng thì trong lòng cô vẫn sẽ để ý việc anh có một đứa con! Người phụ nữ độc thân nào mà lại đồng ý gả cho một gia đình đã có con trai rồi chứ? Trong đầu Cố Thừa Tiêu toàn là những suy nghĩ lung tung, trong lòng anh không hề bình tĩnh giống như mặt ngoài của mình.
“Tâm Duyệt, sau khi ăn xong, anh đưa em đến chỗ này thả lỏng chút được không?”
“Chỗ nào?” Hứa Tâm Duyệt tò mò hỏi.
“Lễ hội âm nhạc điện tử! Do bạn anh mở, ở chỗ đấy rất là thoải mái.” Lâm Tuần Khâm vẻ mặt mong đợi nhìn cô.
Hứa Tâm Duyệt không thích náo nhiệt cho lắm, nhưng không biết tại sao, cô không muốn từ chối, thế là trả lời một câu: “Được rồi! Sau khi ăn xong đi ra ngoài thả lỏng một chút cũng được.”
Có Thừa Tiêu nghe hết những lời mà bọn họ định làm sau khi ăn xong, thang máy vừa đến, anh liền bước vào trước, đôi mắt lạnh lùng của anh liếc nhìn cô, Hứa Tâm Duyệt ngẳng đầu liền đụng vào ánh mắt của anh, cô tự nhiên nhìn vào đôi mắt anh..