Lúc này, Lâm Tuấn Khâm đang gọi điện cho bạn mình: “Alo, Tiểu Nam, cậu để lại cho mình hai vị trí tốt một chút.
Tối nay mình sẽ dẫn một người bạn tới.”
Có Thừa Tiêu tai rất thính, trùng hợp nghe được cuộc điện thoại của Lâm Tuấn Khâm, lại nhớ đến vừa rồi hình như anh ta nói sẽ đưa cô đến lễ hội âm nhạc điện tử, có vẻ như cả ngày hôm nay bọn họ đang hẹn hò với nhau.
Hứa Tâm Duyệt quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông đang bước đến, cô lập tức hoảng hốt quay đầu lại, giả vờ như không nhìn thấy hai người Cố Thừa Tiêu.
“Có tổng, thật là trùng hợp! Lại gặp phải anh rồi.” Lâm Tuấn Khâm lại không để mắt cơ hội, lên tiếng chào hỏi Có Thừa Tiêu gật đầu, đuôi mắt anh quét về phía người phụ nữ bên cạnh anh ta, người phụ nữ đang giả vờ như không quen biết anh, sau đó rời đi với Mặc Trạch Dương.
Hứa Tâm Duyệt quay lại nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, nhớ đến việc vừa rồi mình bị cưỡng hôn trong nhà kho thì cảm thấy rất bực bội.
“Tâm Duyệt, đi thôi! Anh đã đặt chỗ xong rồi, tối nay chúng ta có thể thoải mái vui chơi.” Lâm Tuấn Khâm cười, nói với cô.
Hứa Tâm Duyệt gật đầu, đi theo anh ta đến nơi để xe.
Tình cờ xe của anh ta lại để ngay cạnh xe của Có Thừa Tiêu.
Lúc này, một chiếc xe lao tới, Hứa Tâm Duyệt không nhận ra, còn Lâm Tuấn Khâm thì lại bị doạ giật nảy mình, sự việc xảy ra quá nhanh, anh ta nhanh chóng nắm lấy eo Hứa Tâm Duyệt, ôm cô vào lòng.
Hứa Tâm Duyệt bị anh ta kéo lấy, cả người ngã vào vòng tay của Lâm Tuấn Khâm, tránh được chiếc xe vừa lao tới.
Mà cảnh tượng này tình cờ lọt vào mắt người đàn ông đang ngồi trên chiếc xe thể thao đối diện, Cố Thừa Tiêu nhìn chằm chằm vào cô gái đang bị người đàn ông khác ôm chặt lấy, bàn tay đang nắm vô lăng của anh bắt giác siết chặt hơn.
Người phụ nữ này còn thật sự tạo cơ hội cho người đàn ông khác, cô nóng lòng muốn đàn ông như vậy sao?
Một bên mờ ám không rõ ràng với anh, một bên thì tận hưởng sự chăm sóc của người đàn ông khác, cô cũng thật bận rộn đấy nhỉ?
Cố Thừa Tiêu đột nhiên đẩy cửa xe bước xuống, đứng trước cửa xe, nhìn chằm chằm Hứa Tâm Duyệt đang chuẩn bị bước lên chiếc xe bên cạnh: “Bùi tiểu thư, chiều nay cô có rảnh không?”
Hứa Tâm Duyệt giật mình, dùng giọng điêu lịch sự và xa cách nói: “Cố tiên sinh có chuyện gì không?”
“Tối hôm qua lúc tôi đưa cô về nhà, cô đã để quên đò trên xe tôi, tôi muốn trả lại cho cô.” Người đàn ông rất tự nhiên mở lời, nói ra một chuyện vốn không hề có thật.
Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Tâm Duyệt khẽ trợn tròn, cô có để quên đồ gì sao? Đâu có!
“TÔI.
Ty “Là một món đồ rất quan trọng.” Cố Thừa Tiêu nói tiếp, anh có cách để ngăn người phụ nữ này lên xe của Lâm Tuần Khâm.
Hứa Tâm Duyệt lúc này mới hiểu được người đàn ông này đang giở trò với cô, cô nheo mắt, diễn theo với anh: “Thật sao? Tôi không nhớ nữa, nếu vậy thì để hôm khác có thời gian tôi sẽ đến lầy!”
“Tôi sắp đi công tác rồi, tốt nhát là bây giờ cô đi với tôi về lấy đi.” Ánh mắt của Có Thừa Tiêu rất cương quyết.
Lâm Tuấn Khâm ở bên cạnh rất lo lắng, anh ta không muốn buổi hẹn hò tối nay của bọn họ sẽ bị huỷ bỏ, anh ta cười nói: “Cố tiên sinh, nếu không phải là món đồ rất quan trọng thì sau này lấy cũng được mài”
Có Thừa Tiêu nhàn nhạt nói: “Nếu như Bùi tiểu thư quên rồi thì tôi cũng không ngại giúp cô nhớ ra.”
Nói xong, người đàn ông còn thản nhiên liếm khóe miệng một cái.
Lâm Tuấn Khâm không hiểu ý anh, nhưng Hứa Tâm Duyệt vừa nhìn đã hiểu ngay, ý anh là, nếu cô không lên xe của anh, anh sẽ lôi chuyện tối hôm qua cô bị anh cưỡng hôn ra, người đàn ông này có nhất thiết phải làm vậy không chứ?
“Được rồi, tôi đi lấy đồ với anh.” Hứa Tâm Duyệt không thể không đồng ý, cô quay sang an ủi Lâm Tuấn Khâm: “Anh yên tâm, tối nay em sẽ đến lễ hội âm nhạc điện tử với anh.
Em lấy xong đồ sẽ gọi cho anh sau.”
Nói xong, Hứa Tâm Duyệt mở cửa ngồi vào chiếc xe thể thao của Cố Thừa Tiêu.
Cố Thừa Tiêu cũng lên xe, khóe miệng anh nhéch lên, chiếc xe thể thao lập tức khởi động, phóng ra khỏi bãi đỗ xe.
Để lại Lâm Tuấn Khâm đứng tại chỗ với vẻ mặt bối rối.
Sao đối tượng hẹn hò của anh ta lại dễ dàng bị Cố Thừa Tiêu đưa đi mát rồi?.