Ngực của Hứa Tâm Duyệt nghẹn lại, giọng nói của cô nghèn nghẹn: “Tôi và anh là gì của nhau đâu chứ? Hứa An An là mẹ của Tiểu Mục, anh nên đến tìm cô ta thay vì tìm tôi chơi trò mập mờ này.
Nếu anh cần một người phụ nữ, với quyên lực tiên tài của anh, anh muôn tìm ai mà chẳng được, tôi sẽ làm đồ chơi cho anh đâu.”
Chiếc xe của người đàn ông đột ngột phanh gắp lại, tấp vào lề đường bên cạnh.
Hứa Tâm Duyệt giật nảy mình hét lên, người đàn ông này lái xe mà cũng đùa giỡn được là sao chứ.
Xe dừng lại, ánh mắt của anh vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm cô, anh hừ lạnh nói: “Là do cô khiêu khích tôi trước.”
“Tôi làm gì có chứ?”
“Ban đầu cô tiếp cận Tiểu Mục, đến bên cạnh tôi, dụ dỗ quyến rũ tôi, bây giờ lại nói không có hứng thú chơi tiếp à.” Cố Thừa Tiêu giận dữ nói Hứa Tâm Duyệt thực sự là bị anh chọc tức đến mức muốn phát khóc, cô quyến rũ anh khi nào chứ? Cô nói muốn chơi với anh khi nào chứ?
“Tôi không có!” Hứa Tâm Duyệt phủ nhận.
“Bây giờ, tôi chỉ có hứng thú với một người phụ nữ là cô.
Cô nói phải làm sao đây? Cô muốn đá tôi đi sao?” Vẻ mặt Cố Thừa Tiêu như một tên đàn ông tồi, tàn nhẫn nói: “Muốn đá tôi không có dễ vậy đâu.”
Hứa Tâm Duyệt: Cô đã chọc phải người đàn ông này lúc nào vậy chứ?
“Dù sao tôi cũng không muốn tiếp tục chơi trò mập mờ này với anh.” Hứa Tâm Duyệt nói rất rõ ràng, cô vươn tay đầy mở cửa xe, cầm túi xách xuống xe.
Cố Thừa Tiêu cũng đẩy cửa bước xuống xe, đóng sầằm cửa lại, anh chống nạnh nhìn chăm chú người phụ nữ.
đang đi về phía trước, không hiểu sao anh lại có một cảm giác rất bức bồi.
Lúc này, anh không thể làm gì cả, nhưng lại muốn làm gì đó.
Trái tim Hứa Tâm Duyệt lúc này cũng vô cùng đau xót, ngoài việc này ra cô còn có thể làm gì nữa đây chứ? Tiếp tục chơi đùa với anh sao? Tiếp tục hôn hít với anh như một cặp tình nhân sao? Nhưng bọn họ lại chẳng là gì của nhau cả.
Ngay cả con trai của anh cũng là của Hứa An An, đây là sự thật không thể nào thay đổi, cho dù cô có thích đứa trẻ đó đến thế nào đi nữa cũng vô dụng.
“Hứa Tâm Duyệt, có phải em thích Lâm Tuấn Khâm không?” Sau lưng cô đột nhiên vang lên tiếng chất vấn của người đàn ông.
Bước chân của Hứa Tâm Duyệt khẽ khựng lại, cô hít một hơi thật sâu, nếu cô nói phải thì liệu anh có ngừng dây dưa với cô không?
Cô quay người lại, kiên quyết nói: “Đúng vậy, tôi thích anh ấy, ba mẹ tôi cũng thích anh ấy.
Tôi đã quyết định sẽ thử qua lại với anh ấy rồi.”
Cố Thừa Tiêu như không thể hô hấp nữa, cảm giác bức bối ấy gần như xuyên thủng lồng ngực khiến anh cảm xúc của anh mắt khống chế.
Cô thực sự muốn qua lại với người đàn ông khác rồi.
“Tiểu Mục cần em.” Cố Thừa Tiêu khàn giọng nói, trong giọng nói của anh có chút bối rồi.
Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Tâm Duyệt khẽ hiện lên nét sửng sốt, cô quay người lại nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh xe, trong mắt anh hiện lên một loại cảm xúc khó hiểu, giống như anh đang… hoảng sợ.
*Người mà Tiểu Mục cần là một người mẹ thực sự.
Anh nên đi tìm Hứa An An đi.” Hứa Tâm Duyệt đưa ra ý kiến với anh.
“Nhưng mà Tiểu Mục thích em, thằng bé muốn người ở bên cạnh nó là em.
Thằng bé không thích Hứa An An, cũng không thích bất kỳ người phụ nữ nào khác.” Cố Thừa Tiêu trầm giọng nói.
Hứa Tâm Duyệt ngơ ngác, cơn gió thổi qua làm rối mái tóc dài của cô, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay của cô có chút kinh ngạc và bắt lực.
“Xin lỗi, nhờ anh giải thích với Tiểu Mục rằng tôi không thể nào ở bên cạnh cậu bé được.” Hứa Tâm Duyệt cố nén cảm giác không nỡ ở trong lòng xuống, cô phải giữ khoảng cách với người đàn ông này.
Vì cô sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó bọn họ đều sẽ mắc sai lầm.
Có Thừa Tiêu thấy lấy con trai ra cũng không giữ được cô, nghiền răng nghiền lợi nói: “Thế còn tôi thì sao? Hứa Tâm Duyệt, em nói thật cho tôi biết, có bao giờ em đã từng thích tôi chưa?”
Hứa Tâm Duyệt giật mình ngắng đầu lên, đôi mắt đẹp lóe lên sự hoảng sợ, không dám nhìn người đàn ông hung hăng ở đối diện..