“Oal Em muốn chụp ảnh.” Nói xong, Hứa Tâm Duyệt dùng điện thoại chụp vài bức ảnh, sau đó cô đột nhiên quay sang chụp người đàn ông bên cạnh mình.
Có Thừa Tiêu như trở thành mẫu ảnh cho cô vậy, vì còn phối hợp bày ra đủ loại tư thế, thoả mản sở thích làm nhiếp ảnh gia của cô.
“Nào, anh đứng ở chỗ này, làm động tác nắm tay lại, như vậy thì em có thể chụp được cảnh anh đang bắt lầy mặt trời” Hứa Tâm Duyệt sử dụng kỹ năng học được trên Internet.
“Nhàm chán, ngây thơ.” Anh bất mãn lẫm bẩm.
Nhưng dù có lầm bằầm thế nào, anh vẫn phối hợp với cô rất ngoan ngoãn, bày ra động tác đó.
Hứa Tâm Duyệt lập tức chụp lấy, vui vẻ cười nói: “Nhanh lên, anh sang đây chụp cho em đi.”
Thế là, cô cũng làm một động tác như vậy, nhờ anh chụp ảnh cho cô.
Chốc thì bắn tim, chốc thì hất cầm như một ngự tỷ, hầu như không có một chút áp lực nào trước mặt người đàn ông này.
Trước mặt anh, có có thể sống thật với chính mình, có thể tự do la hét cười to.
Không biết đã bao lâu rồi, Có Thừa Tiêu không được thoải mái cười đùa như vậy, trước mặt người phụ nữ này, anh thấy rất thoải mái và vui vẻ.
“Có Thừa Tiêu, cõng em.” Hứa Tâm Duyệt bảo anh.
Anh lập tức ngồi xỏổm xuống, Hứa Tâm Duyệt vui vẻ trèo lên lưng anh, sau đó bật chế độ chụp ảnh tự sướng, cầm điện thoại chụp ảnh tự sướng hai người.
Trong ảnh, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông tràn đầy ý cười, cô thì thân mật dựa vào vai anh,, cả hai người họ đều cười rất hạnh phúc.
Vui đùa một lúc thì mặt trời cũng đã lên cao, Hứa Tâm Duyệt chơi cũng hơi mệt rồi, Có Thừa Tiêu lái xe chở cô đến một khách sạn gần đó nghỉ ngơi.
Ở gần bền tàu có một khách sạn năm sao, sau khi checkin nhận phòng, Hứa Tâm Duyệt nóng lòng muốn đi tắm, bởi vì tối hôm qua đến giờ cô vẫn chưa tắm khiến cả ngừoi cô rất khó chịu.
Bọn họ đã thuê một căn phòng tổng thống.
Sau khi tắm xong, Hứa Tâm Duyệt bỗng phát hiện ra rằng cô không có quần áo khác để thay nên chỉ đành mặc áo choàng tắm vào.
Khi bước ra ngoài, cô thấy một người đàn ông cũng đang mặc áo choàng tắm đứng trước cửa số sát đất.
Khuôn mặt cô bỗng đỏ bừng lên, mặc dù vừa rồi cô chơi rất vui vẻ, nhưng bây giờ không biệt sao lại có một sự hạn chế nào đó, bó buộc lấy cô, khiến cô không còn thoải mái nữa.
“Anh gọi bữa sáng rồi đấy.” Cố Thừa Tiêu quay người lại, nhìn thấy người phụ nữ vừa tắm gội xong, tóc vẫn còn ướt, trên người khoác chiếc áo choàng tắm màu trắng, cô gợi cảm đến mức anh không thể dời mắt, mà anh cũng không muốn dời mắt.
“Anh đừng nhìn em như vậy.”
“Anh đoán là bên dưới em không mặc gì hết.” Người đàn ông đáng ghét nói.
Khuôn mặt của Hứa Tâm Duyệt đỏ bừng, anh vậy mà đoán trúng rồi, vừa rồi cô quá kích động, làm ướt hết cả quần áo, vậy nên cô còn gì để mặc đâu chứ?
“Anh!”
“Anh cũng không mặc gì.” Anh cười.
Hứa Tâm Duyệt hoàn toàn không muốn nói chuyện về vấn đề này với anh, cô “hứ” một tiếng nói: “Em bảo khách sạn đem đồ lên, anh có cần không, đem lên một lần luôn.”
“Được! Vậy cũng bảo họ lấy cho anh một bộ.” Người đàn ông bắt lực nói, anh cũng là một người mắc bệnh sạch sẽ, không muốn mặc lại quần áo bắn.
Sau khi Hứa Tâm Duyệt gọi điện thoại xong thì ngồi đợi quần áo được đưa đến, sau khi thay xong quần áo lại bước ra.
Bữa sáng cũng đã được đưa đến, Hứa Tâm Duyệt thực sự rất đói bụng.
Mới qua một đêm thôi mà cô lại cảm thấy rất lâu rồi, như thể cô đã ở cùng người đàn ông này cả thế kỷ vậy.
“Ăn xong thì chúng ta về nhà sao?” Hứa Tâm Duyệt ngắng đầu hỏi.
Cố Thừa Tiêu lắc đầu: “Anh hơi mệt, chúng ta ngủ lại đây một đêm rồi hẳn về.”
Anh không muốn kết thúc chuyến đi này, anh hy vọng có thể ở lại đây với cô thêm ngày nào hay ngày nấy, bởi vì anh không nỡ rời khỏi đây Hứa Tâm Duyệt thấy mắt của anh hơi đỏ lên, cô kinh ngạc nói: “Cả đêm qua anh không ngủ à? Em quấy anh không ngủ được sao?”
Đâu chỉ quấy không, đêm qua Cố Thừa Tiêu bị tra tắn cực kỳ nghiêm trọng, bị đá vài lần vẫn chưa đủ, còn dày vò anh phải trằn trọc cả đêm..