“Ừm”
“Vậy sao? Xin lỗi, anh ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai chúng ta về cũng được.” Hứa Tâm Duyệt đáp, trong lòng cũng muốn ở lại đây thêm chút nữa.
Sau khi trở về, cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện phiền phức.
Ăn xong bữa sáng, Cố Thừa Tiêu không nỡ đi ngủ, anh gọi một ly cà phê rồi ngồi trong phòng khách vừa uống cà phê vừa đọc tin tức.
Hứa Tâm Duyệt từ trong phòng đi ra, thấy anh vẫn còn thức thì không khỏi có chút không nói nên lời: “Sao anh còn chưa đi ngủ đi?”
“Lại đây.” Cố Thừa Tiêu đưa tay về phía cô: “Kéo anh dậy.”
Hứa Tâm Duyệt không một chút nghỉ ngờ gì bước tới, định kéo anh dậy.
Nào ngờ cô lại bị anh kéo ngược lại, cô chưa kéo được anh dậy đã ngã vào lòng anh, bị anh trói chặt trong vòng tay.
“Anh!” Hứa Tâm Duyệt ngẳng đầu lên, rất tức giận, nhưng nụ hôn của người đàn ông bá đạo rơi xuống ngăn lại tiếng chửi mắng của cô.
Cô chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt của anh.
Hứa Tâm Duyệt cảm thấy toàn thân mình như đang bốc cháy, anh cũng lộ rõ bản năng của đàn ông, biểu lộ dục vọng muốn có được cô.
Hứa Tâm Duyệt đắm chìm trong nụ hôn của anh không dứt ra được, thậm chỉ cô còn cảm giác được bản thân mình cũng có nhu cầu.
Cô năm nay đã 25 tuổi đầu, làm loại chuyện này cũng đã sớm là hợp lý hợp tình.
Nếu như…
Nếu như cô không cần quan tâm đến bát cứ thứ gì, không cần lo nghĩ về bất kỳ điều gì, cứ như vậy ở đây với người đàn ông này làm điều mà không ai biết.
Không cần lo đến Hứa An An, cũng mặc kệ danh tiếng của ba mẹ, chỉ cần ở bên anh, quên đi tất cả mọi thứ, không lo không nghĩ.
Khi người đàn ông ôm cô vào phòng ngủ chính, cuồng nhiệt tiến công thì Hứa Tâm Duyệt mới nhận ra rằng cô không làm được, cô không thể tự nhiên tiếp nhận mọi thứ này, không phải vì cô không muốn mà là vì cô không thẻ.
“Cố Thừa Tiêu, dừng lại.” Hứa Tâm Duyệt dùng hết sức đẩy anh ra muốn anh dừng lại, nhưng lý trí của anh đã sớm bị lửa dục thiêu rụi.
Vào lúc này, cho dù cô có có hận anh, anh cũng phải muốn cô.
“Đừng từ chối anh.” Người đàn ông thì thầm, nắm giữ chặt lấy hai tay cô, nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đen sâu thẳm: “Hứa Tâm Duyệt, đừng thử thách sự kiên nhẫn của anh, anh biết em cũng muốn.”
“Em không muốn.” Hứa Tâm Duyệt nói mơ hồ, mặt đỏ bừng.
“Em muốn.”
“Em không muốn, Cố Thừa Tiêu, anh buông em ra.” Hứa Tâm Duyệt kiên quyết không muốón.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” Đôi mắt của Cố Thừa Tiêu đỏ lên, anh cố dùng tia lý trí cuối cùng nói chuyện với cô.
“Anh chịu trách nhiệm thế nào chứ? Lấy em sao?” Đôi mắt của Hứa Tâm Duyệt đột nhiên đỏ ửng lên, nếu như làm vậy thì Hứa An An nhất định sẽ làm loạn lên gà bay chó sủa, danh tiếng của ba mẹ cô cũng sẽ bị hủy hoại.
Có Thừa Tiêu trầm giọng nói: “Anh lấy em, anh sẽ cho em một đời hạnh phúc.”
Hứa Tâm Duyệt ngoảnh mặt đi, nước mắt rơi xuống, cô cắn môi nói: “Em không muốn gả cho anh, cũng không muốn có quan hệ gì với anh cả.”
Trên khuôn mặt điển trai của Cố Thừa Tiêu thoáng hiện lên một vẻ đau đớn, những lời cô nói như một nhát dao đâm vào tim anh.
Anh cứ như vậy nhìn cô chăm chú, khát vọng nhưng lại không với tới được, cô rõ ràng đang ở ngay dưới cơ thể anh, ở ngay trước mắt anh, vậy mà đáng chết, tại sao anh lại không có được cô?
Hứa Tâm Duyệt quay mắt nhìn sang, thấy vẻ mặt anh tràn đầy thống khổ, trái tim cô như bị bóp chặt.
Lời nói của cô làm anh tổn thương sao? Cô muốn nói lời xin lỗi nhưng lại không thể nào thốt ra khỏi đầu môi, nếu cô mềm lòng thì bọn họ sẽ vượt quá giới hạn mắt.
“Vậy em muốn anh phải làm thế nào đây? Anh không thể khống chế được mà yêu em, Hứa Tâm Duyệt, anh thích em thì có gì là sai sao?” Cố Thừa Tiêu nhắm chặt mắt, nghiền răng nói.
Một người đàn ông lạnh lùng cao quý như vậy lại quy luy bộc lộ tình cảm của mình trước một người con gái, hận không thể moi trái tim của mình ra cho cô xem..