Thịnh Hải và Thời Vũ Kha đều ở đây, chỉ có Thịnh Dự Khải không có mặt, đương nhiên mọi người đều cho rằng là Thịnh Dự Khải thông báo.
Bách Tuyết kêu trời khóc đất không chịu đi theo, những bác sĩ mặc áo blouse trắng đã mạnh mẽ ép đưa bà ta đi, vốn Thịnh Hải muốn ngăn, nhưng có một đống người chắn trước mặt ông ta làm ông ta chỉ có thể gọi điện thoại báo cho Thịnh Dự Khải.
Nếu cứ xông lên như vậy, không chừng bị coi như người bệnh rồi đưa đi luôn.
Bách Tuyết bị người của bệnh viện tâm thần đưa đi, Thịnh Hải cũng gọi điện cho Thịnh Dự Khải, nhưng điện thoại đã tắt máy, không gọi được.
Thời Vũ Kha nói với ông ta: “Bố, hay là bố về nhà xem thử, vừa rồi Dự Khải đi một mình, con cũng lo cho anh ấy, chờ khi kết thúc tiệc rượu con sẽ về, dù sao chỗ này cũng không thể không có ai ở lại được.”
Chút ý đồ này của cô ta căn bản không thoát khỏi mắt của Thịnh Hải, nhưng ông ta cũng biết bây giờ Thời Vũ Kha đã đủ lông đủ cánh, ông ta vốn chẳng khống chế được cô ta nữa.
Chuyện hôm nay vừa nhiều vừa loạn, cô ta muốn làm gì thì cứ làm thế đi.
Thịnh Hải tự mình về, Thời Vũ Kha cứ như không có việc gì mà tiếp tục đi vào trong đám người chuyện trò vui vẻ, tựa như những chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến cô ta cả.
Giang Tư Vi cầm đồ uống đi qua đó: “Chị họ, chị nói xem em còn có cơ hội không?” Bởi vì trên đường đến đây cô ta bị kẹt xe nên đã đến
muộn, không nhìn thấy được thời khắc xuất sắc nhất, cũng may cô ta không để bụng.
Thiệp mời của cô ta là do Thời Vũ Kha cho, Thời Vũ Kha để Giang Tư Vi đến đây là muốn làm cho Thời Du Huyên thấy khó chịu, chỉ cần Thời Du Huyên không thoải mái thì trong lòng cô ta sẽ rất vui.
“Cô cứ thử đi, không thử sao mà biết không được?” Thời Vũ Kha cười như không cười.
Giang Tử Vi ôm chặt cô ta: “Chị họ thật tốt, chị còn tốt hơn cả chị ruột của em nữa, em thật sự yêu chị muốn chết.”
Giang Tử Vi hơi bụ bẫm chỉ cao một mét năm mươi, nhưng cân nặng đã vụt lên đến một trăm sáu mươi cân, thế mà còn cố chấp nhiệt tình yêu thương đồ ăn ngon, lúc cô ta ôm lấy Thời Vũ Kha, cả người còn có mùi hương bơ ngọt..