Chỉ cần vừa nghĩ đến, cô ta đã sợ hãi run lên bần bật.
Thời Vũ Kha châm chọc: “Cô chẳng nhìn vào gương xem cô lớn lên trông thế nào, chỉ bằng diện mạo của cô cũng có thể dọa cho chó hoang chạy mất đó, người xấu sẽ không đụng vào cô, cho dù tên du côn cắc ké lưu lạc cũng không dám nảy sinh ý đồ gì với cô!”.
Nói xong cô ta nhấc chân lên, đôi chân thon dài hung ác đạp lên trên tay em họ, Giang Tử Vi bị đau buông tay ra, tiếp theo bị Thời Vũ Kha đá bật ra, rồi cô ta tuyệt tình lái xe đi.
Giang Tử Vi gào khóc, cũng không biết khóc bao lâu, đột nhiên cô ta phát hiện phía sau có tiếng động.
Trái tim cô ta đập thình thịch, quên luôn cả khóc, hoảng sợ quay đầu lại, một chiếc xe Buick Lacrosse màu đen đỗ cách đó không xa, hai người đàn ông mặc đồ màu đen đi về phía cô ta.
“Anh, các anh là ai? Đừng lại đây, nếu lại đây tôi sẽ hét lên!”
Người áo đen khinh thường, khịt mũi coi thường: “Là chủ tịch của chúng tôi sợ cô gặp nguy hiểm, phái chúng tôi đến đây nhìn xem, đúng là lòng tốt bị chó gặm, lại coi chúng tôi là người xấu, cô đã từng nhìn thấy người xấu nào đẹp trai như vậy chưa?”
Người đàn ông đi đầu tháo kính râm xuống, dưới ánh sáng của đèn xe, Giang Tư Vị thấy rõ mặt của người đàn ông đó, quả nhiên lớn lên rất tuấn tú!
Trời sinh cô ta không có sức miễn dịch với những người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai, vừa thấy mặt đã nhận định hai người nhất định là người tốt.
Nhưng hiển nhiên kiên nhẫn của người đàn ông đứng phía sau không được tốt lắm, mất kiên nhẫn thúc giục: “Có đi hay không? Nếu cô không đi thì cứ ở lại đây, chúng tôi quay về.”
“Đi, đi, tôi đi với hai người, tôi không thèm ở lại cái nơi quỷ quái này đầu.”
Giang Tư Vi đi giống như quả cầu lăn, ăn còn nhanh hơn cả hai người đàn ông bước đi, ngồi lên trên xe đầu tiên.
Thịnh Hàn Ngọc vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ Thời Du Huyên, đau lòng nói: “Em đúng là quá tốt bụng, em lo cho loại người như cô ta làm gì? Chỉ bằng chuyện cô ta làm, bị ném ở vùng hoang vu cũng là đáng.”
Thời Du Huyện cười đầy gian manh: “Em đang làm việc tốt mỗi ngày đó, trước làm người tốt sau này sẽ nhận được đền đáp.”
Ban đầu hai người vẫn còn đang nói chuyện bình thường, nhưng chỉ vừa nói vài câu, ánh mắt Thịnh Hàn Ngọc đã trở nên nóng như lửa...!
Thịnh Dự Khải bị mất mặt trong tiệc rượu, càng không muốn ra khỏi phòng.
Bách Tuyết bị đưa vào bệnh viện tâm thần, vậy mà lại chẳng ai truy cứu chuyện này cả, Thịnh Hải không có người quản, mỗi ngày thay phiên ở nhà của mấy cô tình nhân, chỉ cần ông ta có tiền, cả ngày sống vui sướng thoải mái, còn vợ có đang chịu khổ ở đâu không có liên quan gì đến ông ta chứ?
Người tận mắt chứng kiến bố bị hại chết mà lại không hé răng, hẳn Bách Tuyết nên sớm biết người đàn ông này không thể trông cậy vào được rồi..