Vốn dĩ bà ta đã già đi nhiều, mấy ngày nay còn bị tra tấn, tinh thần có hơi hoảng hốt.
Ban đầu mới bị bác sĩ cưỡng chế đưa tới bệnh viện tâm thần, bà ta còn la hét ầm ĩ nói mình không có bệnh, bác sĩ nói bệnh nhân nào mới vào bệnh viện cũng đều nói như vậy, bảo bà ta đừng quậy phá, chờ kiểm tra xong, nếu kết quả kiểm tra bình thường thì sẽ thả bà ta về.
Nói thì hay lắm, nhưng không bắt đầu làm kiểm tra ngay, còn phải quan sát ba ngày trước mới có thể tiến hành kiểm tra, ba ngày này suýt nữa đã tra tấn Bách Tuyết phát điên.
Bà ta bị nhốt ở trong một căn phòng có lưới sắt, vốn không chạy được.
Trong phòng không chỉ có mình bà ta, mà còn có ba người bệnh cũng đang chờ kiểm tra.
Ba người kia cũng bị người nhà đưa vào đây, nhưng khác với bà ta là những người này không phản kháng không khủng hoảng, chỉ thản nhiên đắm chìm trong thế giới của bản thân.
Có một người bung dù ở trong phòng, bởi vì cô ta tin chắc rằng mình là cây nấm!
Nếu không cho cô ta bung dù cô ta sẽ gào thét la to cứu mạng, khóc la nói không sống nổi nữa, quan trọng là cho cô ta bung dù còn có thể giữ yên lặng thì không sao, cô ta còn không ngừng đòi tưới nước cho mình!
Lý do là nấm phát triển phải cần nước, nhưng nước lại làm cho giường đệm của tất cả bốn người ướt dầm dề không thể nào ngủ nổi.
Nhưng đây không phải chuyện làm cho Bách Tuyết muốn điên, mà điều làm cho bà ta muốn phát điên là có một người khác ảo tưởng mình đang sống ở sa mạc, là một gốc cây xương rồng.
Cây “xương rồng” sợ nước, chỉ cần “Nấm” tưới nước là anh ta sẽ hét to “Cứu mạng”! “không sống nổi nữa”, “Xương rồng sắp chết đuối mất rồi”.
Mâu thuẫn giữa “Nấm” và “Xương rồng” không thể hòa giải, tiếng kêu to “Cứu mạng” vang lên hết lần này đến lần khác, hai mươi bốn tiếng văng vẳng bên tai không dứt!
Còn có một người không nói lời nào, càng không kêu gào, nhưng người này còn đáng sợ hơn hai người kia.
Anh ta im lặng vẽ cửa trên tường, sau đó có ý đồ muốn dùng cánh “cửa” này để đi ra ngoài!.