Thời Vũ Thành muốn nói với Thịnh Hàn Ngọc, Thời Du Huyên sẽ không để ông nói, không cho nói cũng được, nhưng dù sao cũng phải có lý đó chứ?
Vì sao lại tức giận, vì sao lại trốn ra khỏi nhà, cô con gái thứ hai này không phải là người hay gây rối, nếu cô có thể tức giận đến mức chạy về nhà mẹ đẻ thì nhất định là đã chịu uất ức gì đó!
Đôi mắt của người làm cha đều không công bằng, chưa biết lý do đã định tính cho chuyện này rồi.
Thời Du Huyên không nói gì, chỉ bảo bố đừng làm gì cả, đã nói là không có chuyện gì rồi.
Cô chỉ không muốn ở nhà ngây ngốc mãi, mà muốn đến đây để ở với bố thôi.
Nếu ông không muốn thì cô có thể đi, cũng không phải không có nơi nào để đi, đến lúc đó cô trốn đi mấy tháng, để bọn họ muốn tìm cũng không tìm được cô đâu.
Thời Vũ Thành: “Con ở đây đi, không được đi đâu cả.
”
Ông không dám hỏi thêm nữa, cô con gái thứ hai này quả thực là nói được làm được.
…
“Đing đong.
”
Trước khi người hầu ra mở cửa, Thời Du Huyên đã gọi cô ta lại: “Chờ đã, nếu Thịnh Hàn Ngọc đến thì nói tôi không có ở đây.
”
Cô trốn về phòng, chỉ để lộ một khe cửa.
Tuy nói là không muốn gặp nhưng Thời Du Huyên vẫn muốn biết anh nói gì.
“Mở cửa chậm quá.
Bà chủ không có ở nhà là các người càng ngày càng lười biếng.
Sao bố cũng không quản gì hết vậy? Nhà cửa loạn thành cái dạng gì rồi, nhìn còn tưởng là không có giúp việc gì cả đó…”
Khi Thời Du Huyên đóng cửa lại, âm thanh bên ngoài đã nhỏ hơn nhiều.
Không phải Thịnh Hàn Ngọc, mà là Thời Vũ Kha đã trở về, chị ta quay về làm gì?
“Bố, Thời Du Huyên đâu rồi, nó có về đây không?”
Hóa ra cô ta về nhà không phải gặp bố, mà là xem Du Huyên có về nhà mẹ đẻ không
“Trên lầu.
” Thời Vũ Thành cười ha hả chỉ lên lầu, hôm nay cả hai cô con gái đề trở về, dù vợ không có ở nhà thì cũng có thể chia sẻ mối quan hệ gia đình với bọn trẻ.
.