“Bố, bố bảo mẹ Lý làm vài món cho con ăn đi, con lên lầu tìm Huyên Huyên.” Thời Vũ Kha tiện miệng nhờ bố làm vài việc, sau đó lên lầu tìm Thời Du Huyên.
“Em vẫn còn ở đây hả?”
Trong nụ cười của Thời Vũ Kha lộ ra sự ghen tỵ nồng nặc: “Đúng là có em rồi, cái loại người lạnh lùng như Thịnh Hàn Ngọc được em dạy dỗ giờ đã biết khoe tình cảm trước mặt mọi người rồi đấy.
Day chị xem làm kiểu gì đi?”
“Không muốn nói chuyện với chị.” Cô quay lưng lại với Thời Vũ Kha.
Vừa rồi còn sợ người đến là Thịnh Hàn Ngọc, nhưng lúc thấy thật sự không phải anh, cô vẫn hơi thất vọng.
Thời Du Huyên càng không muốn nói chuyện, Thời Vũ Kha lại càng nhìn chằm chằm không thôi.
Đương nhiên cô ta không phải thật sự muốn học hỏi kinh nghiệm gì từ Thời Du Huyên, chỉ là muốn thăm dò xem tại sao hai người họ lại giận dỗi mà thôi.
Nếu như không giận to, cô ta ở giữa tác hợp lại để hai người bọn họ làm lành, vậy thì nhất định hai người sẽ cảm kích cô ta.
Sau đó cô ta mượn chuyện này xin thêm vài ưu đãi nữa ở việc sáp nhập, hai người bọn họ còn có thể không nể mặt đồng ý được sao?
Đương nhiên nếu như mâu thuẫn lớn thì càng tốt hơn, tốt nhất là không thể điều hòa, như vậy cô ta sẽ tìm cơ hội tranh thủ chen chân vào.
Dù sao tiền nhà họ Thịnh cũng đều chảy vào túi nhà mình, cô ta nhất định sẽ ly hôn với Thịnh Dự Khải.
Sau khi ly hôn có thể gả cho Thịnh Hàn Ngọc lại chẳng tốt hơn so với việc tìm một đứa trai bao ăn bám à.
Đàn ông giàu có đẹp trai vẫn luôn là mục tiêu chọn bạn đời của Thời Vũ Kha, cho đến bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.
“Nói ra xem nào.”
Thời Vũ Kha chọc ngón tay vào thắt lưng Thời Du Huyên.
Chọc cũng không có tác dụng gì, cô ta lại giơ tay đặt lên bả vai em gái, hơi lắc nhẹ: “Em có chuyện gì đừng giữ trong lòng, cứ giữ mãi thế sẽ sinh bệnh đấy.
Nói cho chị nghe, chị sẽ làm chủ cho em.
Nếu như Thịnh Hàn Ngọc dám bắt nạt em, chị sẽ trả thù giúp em...”
Thời Du Huyên quay lưng lại với cô ta, cũng không biết trong lòng đang tính toán điều gì.
Cô không nói chuyện, Thời Vũ Kha nhất định sẽ không từ bỏ ý định, mà nói thật lòng với cô ta lại càng không được.
Vì thế cô xoay người lại, mỉm cười thản nhiên: “Không có chuyện gì lớn đầu, chỉ là hơi bất đồng trong phương án sáp nhập mua lại, em cảm thấy nên chia cho chị thêm một chút.
Anh ấy nói ban đầu nhà họ Thịnh không liên quan gì đến chị, hơn nữa những chuyện chị làm vẫn luôn là do chúng ta tự chủ trương, không thể nào chia nhiều cho chị được.
Bên chị cũng đã kiếm được không ít rồi.”
Vẻ mặt Thời Vũ Kha càng thêm nghiêm túc, cô ta sẽ không tin lời nói nửa thật nửa giả của Thời Du Huyên, nhưng cô ta đã hoàn toàn từ bỏ quyết định đi tìm Thịnh Hàn Ngọc.
Hay là thôi vậy, cô ta đã chịu thất bại vài lần trước mặt người đàn ông đó, cũng đã chịu thiệt thòi không ít lần, hay là thôi không đi đụng chạm vào tên xúi quẩy này nữa vậy.
“Chuyện của hai người các em chị không nhúng tay vào, em cũng đừng để chuyện của hai em đặt chung với chuyện sáp nhập.
Nếu mà chỉ cần gấp, cho dù bán lỗ Thịnh Thị cho người khác cũng không cho các người đâu.”.