Cô không muốn nghe lời những cổ họng hóc xương quá khó chịu, vì vậy đành nghe theo anh há miệng ra.
Cái nhíp đưa vào cổ họng cô trong nháy mắt đã gắp được xương ra ngoài.
Nhanh tới mức Thời Du Huyên còn chưa cảm giác gì đã thấy kết thúc rồi.
“Đỡ hơn chưa?”
Cô nuốt một ngụm nước, không hề đau chút nào.
Khỏi rồi.
"Hừ!"
Thời Du Huyên chỉ cho anh một cái liếc mắt đầy khinh thường, không hé răng nửa lời.
Không bị hóc xương cá nữa, Thịnh Hàn Ngọc thở phào một hơi sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Thời Vũ Thành cũng thở nhẹ một hơi, tốt quá rồi, vậy là không có chuyện gì nữa.
Vừa rồi ông ấy dùng nhiều cách như vậy đều vô ích, không thể ngờ rằng chớp mắt một cái Thịnh Hàn Ngọc đã gắp ra rồi.
“Mau đi lấy bát đũa cho con rể đi.” Thời Vũ Thành sai người giúp việc chuẩn bị thêm chỗ ngồi, lấy bát đũa, lại tự mình vào phòng bếp lấy thêm mấy món mới.
Một bàn đồ ăn chỉ động đũa vào món cá, Thời Du Huyên lại bị hóc xương.
Ba người ăn căn bản không cần nấu thêm cũng đủ rồi, nhưng Thời Vũ Thành chỉ tìm lý do ra ngoài cho đôi vợ chồng son khoảng không gian riêng tư mà thôi.
Thịnh Hàn Ngọc muốn tìm chủ đề, nhất thời lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Sau khi nhìn một hồi lâu, anh mới nặn ra một câu: “Người lớn như vậy rồi còn không ăn được cá.” Sau đó, anh thuận tay cầm đũa gắp thịt cá ở phần béo nhất, cẩn thận rút hết xương cá rồi nhúng vào súp cá, lúc này mới đặt nó vào bát Thời Du Huyên.
Cô vẫn đang quay đầu đi không nhìn anh.
Vì vậy cánh tay lại bị huých nhẹ: “Này, tranh thủ ăn nóng đi, để nguội sẽ tanh đấy.”
“Không ăn, không cần anh làm mèo khóc chuột thương hại tôi.” Tuy rằng lửa giận đang cháy bừng bừng nhưng cuối cùng cô vẫn nói chuyện.
“Anh không thương hại em mà.”
Thực ra Thịnh Hàn Ngọc muốn nói đây là yêu, yêu em nên mới đối xử tốt với em.
Có điều lời như thế này quay đi quay lại trong lòng một lúc lâu, vẫn không nói ra miệng được.
Cuối cùng anh cứng rắn ra lệnh: “Ăn đi.”
“Không đấy.”
Thời Du Huyên ngoái đầu lại: “Thịnh Hàn Ngọc, anh đi đi, tôi kiêng cá, từ nay về sau sẽ không ăn cá nữa.”
Thịnh Hàn Ngọc không hề để ý đến lời cô nói, chỉ coi cô vẫn là một đứa trẻ đang tự mình giận dỗi, vì thế lại bóc tôm cho cô.
Một con tôm to lột vỏ không thiếu phần nào, đặt vào trong bát của cô.
Thời Du Huyên rất thất vọng, không hề giải thích điều gì, lẽ nào anh cứ coi như không có chuyện gì xảy ra vậy là xong hay sao?
Lời giải thích của Thịnh Hàn Ngọc trên ti vi cô còn chưa kịp xem hết hoàn chỉnh, chỉ là lúc bố cho cô xem, cô lướt mắt liếc vài cái mà thôi.
Anh cố lấy can đảm, không biết xấu hổ nói lời ngọt ngào tình cảm và giải thích, nhưng Thời Du Huyên lại không nghe lọt tai câu nào, chỉ nghe thấy lời anh yêu cầu cô về nhà, lời này nói ra với giọng điệu như mệnh lệnh.
Mọi người ở Giang Châu đều biết Thịnh Hàn Ngọc đang khoe tình cảm, chỉ có Thời Du Huyên là không biết..