Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi



Tại biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc, trong phòng ngủ.

Tử Tử đang được đặt trên giường, điện thoại di động đang nằm yên vị trong vòng tay của Tử Tử.

Trung bình cứ mỗi một phút, Thịnh Hàn Ngọc sẽ lại cầm lên xem một lần, thậm chí còn hoài nghi không biết có phải điện thoại của anh bị hỏng rồi không.

Tận đến khi Vân Triết Hạo gọi điện đến, anh mới biết hóa ra điện thoại không bị hỏng, chỉ là người mà anh muốn nghe giọng vẫn chưa gọi đến mà thôi.

“Có chuyện gì thì để mai nói, hôm nay đừng gọi điện thoại cho tôi.

” Thịnh Hàn Ngọc nói xong liền cúp máy, cũng không quan tâm liệu đối phương có việc gì hay có chuyện gì rất gấp hay không.

Thực ra Vân Triết Hạo không có chuyện gì gấp, chỉ đơn thuần là anh ta thấy tò mò mà thôi.

Tò mò không biết rốt cuộc lời tuyên bố trên tivi là thế nào?
Đã tìm được người hay chưa?
Hai người họ đã quen biết nhau bao nhiêu năm, chưa bao giờ anh ta thấy Thịnh Hàn Ngọc để tâm đến một cô gái như vậy, kể cả là đối với Giản Di Tâm của năm đó.

Sau khi cúp máy, Thịnh Hàn Ngọc nhớ lại tin nhắn rất dài trên Wechat kia, không sao, tin nhắn đó còn sến súa hơn cả lời tuyên bố đăng trên tivi.

Sau khi rời khỏi nhà họ Thời, anh đã viết nó trên đường đi, viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, cứ lặp đi lặp lại mấy chục lần, mỗi một chút đều phải trải qua sự cân nhắc và đắn đo kỹ càng.

Nếu tuyên bố trên tivi là những lời âu yếm tâm tình sến súa nhất, thì tin nhắn trên Wechat còn sến sẩm hơn, sến nhưng không khiến người ta buồn nôn, đó đều là những lời xuất phát từ tận đáy lòng anh, tình cảm chân thành mà cảm xúc cũng chân thật.

Nhưng viết xong rồi đăng bài đó lên lại chẳng nhận được một chút hồi âm nào, như ném nắm bùn xuống biển, mặt biển chẳng mảy may gợn sóng.

Tại sao chứ?
Trong lòng Thịnh Hàn Ngọc thầm nghĩ, Huyên Huyên không phải người ngang ngược không biết lý lẽ, càng không phải người thích gây sự làm ầm lên vô cớ.

Cho dù cô có thấy những điều đó không đúng và không tin, cô cũng sẽ chế giễu lại anh, vặn lại anh.

Vặn lại cũng được, ngang ngược cũng được, tốt xấu gì cô cũng nói một câu đi có được không?
Cứ im lìm như vậy khiến lòng anh nảy lên vô vàn những bất an và bồn chồn.

Đây là lần đầu tiên Thịnh Hàn Ngọc tiêu tốn nhiều tế bào não để suy đoán tâm tư của một cô gái như vậy, nhưng nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ thông được.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui