Thời Du Huyên buồn bực trong lòng không muốn lằng nhằng với cô ta, vì vậy cầm bút lên khoanh tròn vào những chỗ có vấn đề:
"Chỗ này, chỗ này, chỗ này...!sửa xong đưa lại cho tôi xem."
Thời Vũ Kha trợn tròn mắt, đúng hết không sót một chỗ nào.
Thịnh Hàn Ngọc đi lên tầng.
Lần này, Thời Vũ Kha không gọi cô nữa mà đi tìm Lưu Quân, chê anh ta tìm luật sư tối thế.
Cả đêm hôm đó, cả hai người đều ngủ không ngon.
Chín giờ sáng ngày hôm sau, Thời Du Huyên đến cửa cục dân chính chờ Thịnh Hàn Ngọc, người trước nay chưa từng trễ giờ cuối cùng cũng đến muộn rồi, chín giờ chưa đến, chín giờ mười phút chưa đến, chính rưỡi cũng không thấy đâu.
"Hừ! Thịnh chó con!"
Thời Du Huyên ngồi trong xe, Thịnh Hàn Ngọc không tới lại làm cô thở phào nhẹ nhõm.
Từ tận đáy lòng mình, cô không muốn Thịnh Hàn Ngọc đến, đến rồi sẽ không có đường lui.
Nhưng ly hôn...!cô lại không nỡ!
Thật sự không cam lòng, chỉ cần nghĩ đến việc chia tay với Thịnh Hàn Ngọc, trong lòng Thời Du Huyên khó chịu như bị dao cứa vào.
Có điều Thịnh Hàn Ngọc không đến, chuyện này lại khó nói.
Đợi thêm mười mấy phút nữa, chín giờ bốn mươi lăm phút.
Thời Du Huyên cố làm ra vẻ gọi điện thoại qua đó, điện thoại di động tắt máy rồi.
Tiếp tục ra vẻ nhắn tin qua wechat: Thịnh chó con, hứ!
Sau đó cô lái xe về nhà.
Thịnh Hàn Ngọc nhìn thấy tin nhắn wechat, không nhịn được nở nụ cười trên khóe miệng, trừ vợ của anh thì ra không có ai lại nghiêm túc nói ra lời tức giận trẻ con như vậy.
Anh nhớ cô rồi, cầm áo khoác lên đi ra ngoài.
Đã đến lúc phải giải thích rõ ràng với cô gái nhỏ rồi, không thể kéo dài thêm nữa.
Giản Nghi Ninh có thể cướp vợ mình bất cứ lúc nào, Thịnh Hàn Ngọc tuyệt đối sẽ không cho anh ấy cơ hội.
"Tôi tới từ bầu trời, mang theo một chiếc dù, mà dù không mở được, trong lòng thật vui tươi." Thời Du Huyên lái xe không nhanh, chậm rãi đi về phía nhà mẹ đẻ.
Cô ngâm nga một bài hát dân gian Model hài hước, thầm nghĩ trong lòng có phải hai ngày trước đã đồng ý với bố đi câu cá với ông không nhỉ?
Thời tiết hôm nay khá đẹp, thích hợp để câu cá.
Lúc sắp đến tiểu khu, xa xa đã thấy Thịnh Hàn Ngọc đỗ xe ở ngoài cửa tiểu khu, anh khoanh tay dựa vào xe, hẳn là đang đợi mình.
Chờ thì cứ ngồi yên lặng trong xe mà chờ chứ đúng không?
Đứng ở bên ngoài là muốn làm gì đây mà!.