Người càng bất tài thì càng thích đổ lỗi cho người khác, Thịnh Dự Khải lúc này chính là điển hình của kiểu người như vậy.
Anh ta quy tất cả lỗi lên người Thịnh Hải, giọng lớn giọng nhỏ tranh cãi với Thịnh Hải.
Hai cha con cãi nhau trong phòng đọc sách, dưới cơn thịnh nộ, Thịnh Hải lớn giọng nói: "Thứ vô dụng như mày, đừng nghĩ là tao không có mày thì không còn người nào thừa kế nữa.
Cho dù Thịnh Trạch Dung không muốn tiếp quản nhà họ Thịnh thì mày cũng đừng quên tao còn có những đứa con trai khác.
Mỗi người trong bọn nó đều không kém cạnh gì mày!".
Câu nói này của Thịnh Dự Khải đã khiến Thịnh Dự Khải hoảng sợ, anh ta quỳ xuống trước mặt bố, khóc lóc nức nở nhận lỗi: "Bố, bố không thể làm như vậy.
Con mới là con trai bố yêu nhất.
Con sẽ sửa, con chắc chắn sẽ sửa đổi mà bố...!"
Thịnh Hải tin anh ta nói thật, thậm chí trong lòng còn cảm thấy có chút đắc ý hả hê.
Nếu biết uy hiếp con trai sẽ có tác dụng thì ông ta đã dùng chiêu này từ lâu rồi.
Thịnh Hải nghiệm mặt răn dạy anh ta, Thịnh Dự Khải chỉ cúi đầu ngoan ngoãn nghe từng chữ, thái độ vô cùng cung kính.
Thịnh Hải chỉ lo đắc ý, hoàn toàn không nhận ra ánh sáng hung ác lóe lên từ khóe mắt của con trai mình!
Sau khi răn dạy và quở mắng xong, ngay lúc ông ta quay người lại, Thịnh Dự Khải đột ngột nắm lấy chiếc đèn trên bàn rồi đập mạnh xuống gáy ông ta...!
Thịnh Hải quay đầu lại, trợn trừng mắt nhìn anh ta như không thể nào tin nổi rồi mềm nhũn ngã vật xuống đất.
Thịnh Dự Khải hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm cho xong.
Anh ta dùng hai tay bóp chặt cổ bố mình...!“Cạch!” Cánh cửa mở ra, Bách Tuyết chạy vọt vào, khuôn mặt tái mét vì cảnh tượng trước mắt, vội vàng ngàn con trai lại: “Dự Khải, con làm gì vậy? Ông ấy là bố của con, con không thể làm như vậy được."
Ánh mắt Thịnh Dự Khải lúc này cực kỳ dữ tợn, sự hung ác trước đây đã trở về.
Anh ta hung dữ nói với mẹ: "Mẹ ồn ào cái gì? Nhỏ giọng một chút."
Thế là Bách Tuyết cố gắng hạ giọng nhưng vẫn đau khổ cầu xin con trai, ngăn anh ta đừng ra tay tàn ác mà giết bố ruột của mình: "Không được đâu Dự Khải, ông ấy là bố của con.
Con làm như vậy sẽ gặp quả báo đấy."
Thịnh Dự Khải không thèm quan tâm: "Quả báo? Lúc con thiêu chết ông cụ, sao mẹ không nói con sẽ gặp quả báo? Mẹ sợ ông ta chết thì mình sẽ thành góa phụ chứ gì? Chẳng sao cả, mẹ muốn tái giá con cũng không phản đối."
"Nhưng có một chuyện, mẹ tái hôn cũng được nhưng nhất định phải tìm cho con một người bố dượng có nhiều tiền, để con thừa kế thêm một phần tài sản khác!"
Bách Tuyết nhìn con trai như thể chưa từng quen biết anh ta.
Bà ta ngã ngồi trên đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Đây là con trai của bà ta sao?
Bà ta luôn xem con trai là hy vọng, nhưng vì sao từ con trai nhỏ đến con trai lớn đều khốn nạn như vậy chứ?
"Ừm..".
Có tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ trong cổ họng của Thịnh Hải, ngón tay của ông ta cũng hơi động đậy..