Tô Hi hướng Ôn lệ Thâm dò xét: “Người đó tên là Ngô Đào, CEO của tập đoàn Thiên Mộ chúng tôi.”
“Thì làm sao? Cô rất muốn anh ta biết cô?”
Ôn Lệ Thâm nhướn mày hỏi.
Tô Hi lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, cô trừng mắt nhìn anh: “Anh nghĩ gì thế, tôi chỉ muốn qua chào hỏi sếp lớn của tôi thôi,chứ chẳng có ý nghĩ nào khác đâu!
Hơn nữa đừng có suy nghĩ vớ vẫn về sếp của chúng tôi.”
Đôi mắt Tô Hi đầy khó chịu nhìn anh.
Ôn Lệ Thâm không khỏi hừ nhẹ một tiếng: “Gô cho rằng Ngô Đào là giám đốc của công ty cô à.
Theo tôi biết, sau lưng anh ta còn có tổng giám đốc mà.”
Tô Hi lập tức mở to mắt nhìn anh chằm chằm: “Cái gì? Phía sau còn có đại boss?”
“Một người đàn ông tên Bio!”
Ôn Lệ Thâm tiết lộ ra tên tiếng anh của mình, anh có chút không mấy vừa mắt vì cô đối với Ngô Đào tỏ vẻ vô cùng kính nễ.
Tô Hi chớp mắt: “Thật sao? Đó là người đàn ông như thế nào?”
“Đó là người đàn ông có năng lực phi thường!”
Ôn Lệ Thâm tự tin nói.
Tô Hi thở dài nói: “Dù sao cũng là tổng giám đốc, ông chủ to như vậy, tôi cũng chẳng có khả năng được quen biết.
Tôi chỉ muốn trở thành nghệ sĩ trực thuộc tập đoàn Thiên Mộ, chuyên tâm đóng phim thôi.”
Ôn Lệ Thâm lập tức nhíu mày, không nói gì nữa.
Ngô Đào tới trước, anh ta cùng vợ con cũng đã ăn xong, lúc đi về anh ta cúi đầu với Ôn Lệ Thâm, Ôn Lệ Thâm nháy mắt một cái để đáp lại.
Tô Hi lại không để ý đến ánh mắt giữa họ, cô cúi đầu ăn một miếng bánh ngọt nhân dừa.
Khi cô đang ăn, đột nhiên trên đầu truyền đến một câu lời chế nhạo: “ÒI Đây không phải là Tô Hi sao?”
Tô Hi vừa nghe thấy giọng nói này, cô lập tức ngắng đầu lên, thì ra là Diệp Lạp Lạp cùng với trợ lý của cô ta đi qua đây.
Tô Hi không thèm đoái hoài đến cô ta.
“Tô Hi, nghe nói cô đã gia nhập Ái Đắc Nguyệt tu luyện, thật sự là có năng lực hat Cũng không biết cô đang ôm cái đùi vàng nào!”
“Cô im đi, tôi không giống cô.”
Giọng điệu của Tô Hi lập tức lạnh xuống.
“Dựa vào cô mà muốn tham gia, tôi thấy cũng chẳng sạch sẽ gì.”
Nói xong, Diệp Lạp Lạp cũng phát hiện người đi ăn cùng Tô Hi là Ôn Lệ Thâm, cô ta lập tức nịnh nọt quyền rũ: “Anh thật đẹp trai, em tên là Diệp Lạp Lạp, rất hân hạnh được biết anh.”
Nói xong, cô ta duỗi tay ra, muốn bắt tay Ôn Lệ Thâm.
Ôn Lệ Thâm cũng không nễ mặt, ánh mắt tỏa ra sự lạnh lùng, khẽ liếc cô ta một cái rồi bỏ qua.
Diệp Lạp Lạp ngay lập tức đỏ mặt xấu hồ, cô không ngờ anh chàng đẹp trai này lại phớt lờ cô đến vậy.
Tô Hi lập tức cảm thấy vui vẻ nói với cô: “Đừng quấy rày chỗ chúng tôi đang ăn.”
“Tô Hi, cô có lẽ không biết tôi cũng gia nhập tổ kịch đó rồi, hẹn gặp lại cô ở đoàn phim.”
Nói xong, Diệp Lạp Lạp nhướn mày rất tự hào, trước khi rời đi, không cam lòng nhìn thoáng qua khuôn mặt anh tuần của Ôn Lệ Thâm.
“Anh chàng đẹp trai, hẹn gặp lại nếu chúng ta có cơ hội.”
Tuy nhiên Ôn Lệ Thâm thì không hề để ý tới cô ta, nhưng mà cô ta từ xưa tới nay luôn tỏ ra rất thân thiện đối với những anh chàng đẹp trai.
Diệp Lạp Lạp đã bỏ đi nhưng Tô Hi vẫn nhìn cô ta với ánh mắt giận dữ, tuy nhiên cô nghĩ lại nếu Diệp Lạp Lạp không giãm váy và làm cô trượt chân vấp ngã thì cô đã không có khả năng va vào người đối diện.
Càng không có khả năng cùng anh phát sinh nhiều việc như vậy, lúc này trong lòng Tô Hi tự nhiên vui lên.
“Cô đang đóng kịch với ai?”
Ôn Lệ Thâm tao nhã bưng một tách trà hỏi cô.
“ÀI Với Kỷ Vũ Hạo.”
Tô Hi đáp, rồi lại tự hỏi liệu anh ta có biết Kỷ Vũ Hạo là ai không?.