“Tư Vũ, em ở đâu! Mau đến bệnh viện đi!
Bác sắp không qua khỏi rồi.”
Giọng của Mộ Phi ở đầu dây bên kia đầy lo lắng.
Đôi mắt Đường Tư Vũ lập tức hiện lên vẻ đau đớn: “Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”
Hình Liệt Hàn đứng bên cạnh cô chủ động cầm lấy túi xách, sau đó năm lấy tay cô sải bước đi về phía cổng sân bay, nơi mà vệ sĩ của anh đã đậu xe ở đó.
Đến cổng sân bay, Hình Liệt Hàn đích thân lái xe đưa Đường Tư Vũ đến thẳng bệnh viện thứ hai trong trung tâm thành phố.
Hình Liệt Hàn lái xe với tốc độ nhanh nhát đi tới bệnh viện, đến cửa đại sảnh, anh nói với Đường Tư Vũ: “Em lên trước đi, anh đi đỗ xe rồi lập tức lên sau.”
Đường Tư Vũ gật đầu, cầm lấy túi chạy vào đại sảnh.
Đường Hùng hiện tại vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật, Đường Tư Vũ chạy ra hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật thì thấy mẹ con nhà Khưu Lâm và Mộ Phi đang ở đó, ánh mắt cô nhìn vào cánh cửa phòng phẫu thuật màu xanh lam sáng như băng.
Trái tim cô thắt lại, cô hỏi Mộ Phi: “Cha tôi bị sao vậy? Tại sao vẫn còn đang phẫu thuật?”
“Cha em đang bị hôn mê bắt tỉnh, nhưng một giờ trước, bác ấy đột nhiên ho ra máu, tình hình của bác ấy vô cùng nguy kịch.
Hiện bác ấy đang ở trong phòng phẫu thuật để cấp cứu.”
Mộ Phi nói xong, anh có chút giật mình khi thấy cô một mình đến.
Hình Liệt Hàn không đi cùng cô ấy vào lúc này sao?
Khi Khưu Lâm nhìn thấy cô quay lại, trong lòng bà căng cứng lại.
Giờ đây, điều bà ta sợ nhất chính là Đường Tư Vũ, nếu như trước đây, bà không có gì phải lo lắng về điều đó cả thì nay Đường Tư Vũ đã sinh con cho Hình Liệt Hàn, đột nhiên có một cái cây đại thụ chống lưng cho cô.
“Dì Lâm, làm sao mà cha tôi lại như thế này?”
Đường Tư Vũ bước đến chỗ Khưu Lâm hỏi bà.
Khưu Lâm nhìn cô có chút oán hận nói: “Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai2 Cha cô sức khỏe không tốt, cô còn chạy ra nước ngoài, cô không phải nói muốn ở bên cạnh ông ấy sao?”
Đường Tư Vũ vốn dĩ tự trách trong lòng, giờ phút này, lời nói của Khưu Lâm càng khiến cô tự trách mình hơn.
Đúng, cô không nên ra nước ngoài!
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô: “Chuyện này không thể trách Tư Vũ được.
Lúc cô ấy rời đi, sức khỏe của bác trai đã hồi phục.”
Đường Tư vũ quay đầu lại, Hình Liệt Hàn theo hành lang quẹo vào bước tới.
Khưu Lâm nhìn Hình Liệt Hàn cũng đi tới, trong mắt bà ta lập tức hiện lên một màu phòng ngự, bà ta thu lại ánh mắt và giữ im lặng.
“Tư Vũ, chị thật có năng lực! Phu quân và vị hôn thê cũ đều ở đây, không sợ bọn họ đánh nhau sao?”
Đường Y Y vẫn là có hứng thú trêu chọc cô.
Đường Tư Vũ ánh mắt lạnh lùng hướng về phía cô ta: “Cô im đi!”
“Tôi… Tại sao tôi phải câm miệng! Tôi có miệng, tôi muốn nói gì thì nói.”
Đường Y Y lập tức phản bác lại.
Khưu Lâm cũng không muốn con gái mình ở thời điểm này rơi vào câu chuyện kia, nên không khỏi khiển trách: “Y Y, lúc này bớt tranh cãi lại đi!”
Đường Y Y lạp tức cắn chặt môi, nhưng vẫn lén lút liếc nhìn Hình Liệt Hàn.
Dù sao người đàn ông này bình thường cô không có cơ hội để nhìn, nhưng cô càng nhìn Hình Liệt Hàn nhiều hơn, thì lại thấy ánh mắt anh dịu dàng và lo lắng cho Đường Tư Vũ, cô thầm chua xót.
Đường Tư Vũ bước đến cửa phòng phẫu thuật và hỏi Mộ Phi: “Cha tôi đã ở trong đó bao lâu rồi”
“Gần một tiếng đồng hồ rồi.”
Mộ Phi đáp.
Khưu Lâm nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật, cô chỉ cầu bên trong xin Lý Đức rằng Đường Hùng đừng bao giờ tỉnh lại nữa, nếu không mọi thứ về cô sẽ bị hủy hoại hết.
Khoảng mười phút sau, đèn trong phòng mỏ tắt, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lý Đức cùng trợ lý của mình cùng nhau bước ra, trên áo phẫu thuật trước ngực còn dính vết máu, tim Đường Tư Vũ đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
“Bác sĩ, cha tôi thế nào rồi?”
Đường Tư Vũ vội hỏi..