Cô lấy tên tiếng Anh Shirley để xuất hiện bởi vì không muốn Hình Liệt Hàn nhận ra mình, cô sợ anh sẽ từ chối gặp mặt, nhưng lần này cô cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trước khi đến đất nước của anh để tìm anh.
Hơn nữa, cô tin rằng mình vẫn có chỗ đứng vững chắc trong tim người đàn ông này, bởi vì mối tình trong quá khứ đã giúp cô có được sự tự tin này.
Khi một người đàn ông khao khát tình yêu nhất, người phụ nữ mà anh ta yêu say đắm nhất thường sẽ trở thành người trong lòng không thể quên được, sự tự tin của Nghê Yên đến từ việc cô là người phụ nữ đầu tiên Hình Liệt Hàn yêu, mặc dù tình yêu năm đó của bọn họ trong sáng như nước, chỉ trao trái tim cho nhau nhưng loại tình cảm này không phải là đáng nhớ nhất hay sao?
Có một câu nói rất hay! Thứ bạn không có được chính là thứ bạn mong muốn nhất cô chính là người phụ nữ mà Hình Liệt Hàn chưa bao giờ có được.
Cô không còn là cô gái hai mươi tuổi đơn thuần năm đó nữa, bây giờ cô là người thừa kế gia tộc nhà họ Nghê, trưởng thành, tự tin và quyến rũ, nên cô xứng đáng được yêu thương.
Trong thang máy, khoé miệng Nghê Yên dịu dàng cong lên, Liệt Hàn, em tới đây để gặp anh.
Khi chiếc xe thể thao của Hình Liệt Hàn đến gara đẻ xe thì đã là hai giờ năm mươi hai phút, Hình Liệt Hàn vừa bước vào thang máy vừa gọi điện thoại cho Hàn Dương và nói: “Chuẩn bị tất cả tư liệu thật kĩ cho tôi, tôi sẽ tới phòng họp ngay bây giờ.”
“Tổng giám đốc Hình, tư liệu đều đã chuẩn bị xong hết rồi, anh trực tiếp đến phòng họp đi! Cô Shirley đang chờ.”
Hình Liệt Hàn hơi nhíu mày, anh không biết người phụ trách Đường Nại Lợi lại là một người phụ nữ, nhưng công ty này đã đạt được một hạng mục hợp tác quan trọng với anh, hợp đồng cũng đã được ký kết chính thức, lần này là hai người phụ trách công ty gặp mặt nhau để trò chuyện.
Thân hình gầy đẹp trai của Hình Liệt Hàn bước trong hành lang, bước đi thong thả như đang dạo quanh vương quốc của mình, bình tĩnh và tự tin.
Hình Liệt Hàn bước về phía phòng họp, ở giữa là một trợ lý đi ngang qua, cung kính chào hỏi anh, Hình Liệt Hàn gật đầu chào lại.
Cuối cùng, đến cửa phòng họp, Hàn Dương vốn đang đứng đợi lập tức mở cửa cho anh: “Hình thiếu, anh tới rồi.”
Trong phòng họp.
Nghê Yên nghe thấy âm thanh ngoài cửa, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, lồng ngực hơi phập phồng, lộ ra cảm xúc mãnh liệt.
Anh ấy tới rồi, sáu năm nay, Nghê Yên đều chú ý đến từng chút thông tin của Hình Liệt Hàn, và anh ấy cũng đã thay đổi, không còn là chàng trai trẻ cuồng nhiệt năm đó nữa, anh trở nên trưởng thành đẹp trai, điềm đạm gọn gàng, anh hoàn toàn thuận lợi khi bước vào giới kinh doanh với bàn tay sắt độc đoán, trở thành một nhân vật huyền thoại trong giới kinh doanh.
Nghê Yên vẫn âm thầm lắng nghe mọi chuyện về anh, nhưng một năm nay cô bị Vướng vào cuộc tranh giành gia tộc nên ít để ý, khi giành được quyền thừa kế gia tộc cô ngay lập bí mật thu mua một công ty đã hợp thành công với tập đoàn Hình thị.
Vì vậy, mới có cuộc gặp mặt hôm nay.
Hình Liệt Hàn vừa bước vào phòng họp đã nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ đang ngồi trên ghế phó trưởng phòng quay lưng về phía anh, nhìn bóng chương 289: Gặp Lại Người Cũ lưng giống như là một người phụ nữ trẻ tuổi.
Khi Hình Liệt Hàn đang chăm chú quan sát bóng lưng thì đột nhiên người phụ nữ đang ngồi từ từ quay đầu lại, một khuôn mặt vừa lạ vừa quen xuất hiện chạm vào ánh mắt của Hình Liệt Hàn.
Con ngươi của anh khế co lại, anh nghĩ tới email tối qua và câu nói của Nghê Yên, hoá ra ý của cô là hôm nay bọn họ sẽ gặp nhau như thế này.
“Liệt Hàn, đã lâu không gặp.” Nghê Yên đứng dậy, khoé miệng cong lên một nụ cười, từng bước từng bước đi tới trước mặt Hình Liệt Hàn, tháo kính râm xuống, dùng đôi mắt xinh đẹp ngắm nhìn anh.
Một bên Hàn Dương và vài người quản lý tham dự cuộc họp đều kinh ngạc đến ngây người, hoá ra vị phụ trách xinh đẹp của Đường Nại Lợi này lại quen biết tổng giám đốc Hình.
Hơn nữa, trường hợp này, có lẽ không phải kiểu quen biết bình thường.
Hàn Dương cũng vào công ty khi Hình Liệt Hàn mới lên tiếp quản, nhưng anh lại không biết cô gái này lại có quan hệ với Hình Liệt Hàn.
Hình Liệt Hàn nhìn Nghê Yên bằng ánh mắt lạnh lùng, anh hơi gật đầu: “Cô Nghê, đã lâu không gặp.”
“Liệt Hàn, em đến đây để xin anh tha thứ cho em.” Nghê Yên lập tức bày tỏ suy nghĩ của mình, trong mắt tràn đầy vẻ hối hận và áy náy, còn có cả tình cảm sâu nặng đối với anh.
Nhìn thấy tình cảnh này, Hàn Dương ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Hình thiếu, có cần chúng tôi ra ngoài một lát không?”
Hình Liệt Hàn quay lại liếc nhìn Hàn Dương: “Bây giờ là giò họp, mọi người ra ngoài làm gì?”
Trong mắt Nghê Yên hiện lên một chút bối rối, cô nhìn thấy bên trong ánh mắt lạnh lùng của Hình Liệt Hàn không còn nhiệt tình như trước nữa, ngay cả một chút dấu vết của tình cũ cũng không còn, sao có thể như vậy được?
Nhưng chỉ trong sáu năm mà có thể xoá sạch đi tình cảm nồng nàn của bọn họ như vậy sao?
“Có thể cho chúng tôi một chút thời gian riêng tư được không?” Nghê Yên liếc nhìn mấy người quản lý đang đứng bên cạnh Hình Liệt Hàn..