“ Đã thấy trang web đó đưa ra tuyên bố chưa? Em có chắc mình sẽ không hối hận không? Thân là chị, cơ hội tốt như vậy lại để em làm mắt mắt rồi”
“Em có làm gì đâu!”
Tô Hi không nhịn được cười.
“ Còn dám nói là không làm gì, chị chỉ không hiểu.
Em sợ cái này sẽ ảnh hưởng đến cái gì?”
“Thật ra thì nó không ảnh hưởng gì đến em, nhưng có người lại không hài lòng.”
Tô Hi nghĩ đến lời cảnh cáo của một người đàn ông độc đoán nào đó.
Annie ở đầu dây bên kia nghe thấy, cô liền biết là đang ám chỉ ai, lập tức sửng sốt: “Chị nói này, Hi Hi, em không có ý định hẹn hò với Ôn Lệ Thâm đây chứ?”
“Ai nói em hẹn hò với anh ta?” Tô Hi không nhịn được phản bác lại.
“Không hẹn hò, tại sao em lại nghe lời anh ta thế?”
“Em rất nghe lời 4á?” Tô Hi tròn mắt, cô vốn luôn chủ trương tự do, thật sự không thích bị trói buộc.
“Thân là chị, chị chỉ khuyên em một câu, các em là người làm giải trí, lúc yêu phải cần trọng, nếu có chuyện không hay xảy ra tai tiếng, là xong luôn đấy.”
Bàn tay đang đánh móng tay của Tô Hi dừng lại, Annie liền cúp máy, nhưng trong đầu cô vẫn còn hiện lên một câu.
Cô đang yêu à?
Có lẽ vậy!
Tô Hi mím môi, nhếch miệng cười nhạt.
Trong văn phòng tổng hợp của tập đoàn giải trí Thiên Mộ, Ôn Lệ Thâm đang hoàn thiện bản thảo, vẫn đang làm thêm giờ, mặc dù có thể về nhà làm những việc này, nhưng anh không muốn về vì nghĩ đến việc Tô Hi không còn ở nhà mình nữa.
Trước đây, anh là một người không thích bị ảnh hưởng bởi người khác, nhưng bây giờ, anh vô tình bị chỉ phối bởi một người phụ nữ, dù gì thì anh cũng quen rồi.
Có lẽ nhiều khởi đầu của thói quen đều là Vì trong lòng có thêm một người.
Vừa mới ký xong, Ôn Lệ Thâm liền đóng nắp bút, đứng dậy đi ra ngoài.
Trợ lý của anh vẫn luôn chờ anh: “Anh Ôn, anh sắp muốn về chưa?”
*ÙI” Ôn Lệ Thâm gật đầu, trợ lý lập tức đi theo anh, họ cùng nhau về.
Trong thang máy, trợ lý Vương Thụy nghĩ tới điều gì đó liền nói với anh: “Anh Ôn, vừa rồi tôi thấy Ái Đắc Nguyệt Tu Luyện vừa đưa ra thông báo, nói là lịch trình của Tô Hi có mâu thuẫn, nên cô ấy mới từ chối kế hoạch lần này của nhóm, thay bằng một nghệ sĩ khác.”
Con ngươi thăm thẳm của Ôn Lệ Thâm hơi co lại, anh quay đầu lại hỏi: “Thật sao?”
Vương Thụy biết anh nhất định quan tâm chuyện này, lập tức gật đầu: “Đúng vậy, là thật.”
Ôn Lệ Thâm quay mặt sang một bên, khóe miệng không hiểu vì sao lại nhếch lên một nụ cười cực kỳ sung sướng.
Vừa đến ga ra, Vương Thy liền hỏi: “Anh Ôn, anh về nhà chứ?”
“Không!”
Ôn Lệ Thâm ném lại một câu rồi đi về phía xe của mình, tối nay anh không định về nhà, mà là đi tới chỗ người phụ nữ đó để hỏi lý do cô hủy bỏ chương trình.
Có phải vì sáng ra anh nói câu đó không?
Chiếc xe nhanh chóng lao ra khỏi ga ra, lao thẳng vào bóng đêm rực hồng.
Tô Hi sơn xong, vừa đợi sơn khô,vừa ngồi chờ xem TV một cách chán nản, cuộc sống lười biếng như vậy là phù hợp nhất với cô.
“Ding dong…” Chuông cửa nhà cô đột ngột vang lên.
Tô Hi hoảng sợ, ai lại đến nhà cô vào giờ muộn thế này?
Là một nghệ sĩ, gặp phải những người hâm mộ quá cuồng nhiệt cũng là một điều phiền phức, Tô Hi bước nhẹ ra cửa và nhìn người bên ngoài qua lỗ cáo.
Trong phút chốc, lòng cô không sợ hãi nữa mà là hoảng loạn.
Vừa mở cửa ra, cô đã nhìn thấy một bóng dáng tuần tú dịu dàng ngoài cửa, một tay chồng nạnh, tay kia ôm đồ của anh, khuôn mặt tuấn tú vô song và đôi mắt đen láy khó lường..