“Không.” Tô Hi không chút suy nghĩ trả lời, cầm mặt nạ đi ra ngoài.
Ôn Lệ Thâm khẽ thở ra, ở trong phòng cô, anh cảm thấy thư thái khó tả.
Mọi thứ ở đây đều là của cô, anh nghĩ, con người của anh cũng là của cô.
Tô Hi đắp mặt nạ, trong lòng vô cùng thoải mái, có một người đàn ông ở trong phòng, xem ra cũng không phải chuyện xấu, ít nhất sẽ không nhàm chán, sẽ không quá trầm lặng.
Tô Hi cảm thấy hơi buồn ngủ khi đắp mặt nạ, cô định nhắm mắt.
Ôn Lệ Thâm đi ra uống nước, trong nhà người phụ nữ này, miệng anh thường sẽ có cảm giác khô khốc.
Khi mang nước về phòng, anh đột nhiên muốn biết cô đang làm gì, anh nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng không có tiếng trả lời.
Ôn Lệ Thâm khẽ vặn nắm cửa, cửa mở, trên giường có một người phụ nữ đang đắp mặt nạ nhưng ngủ rất say.
Ôn Lệ Thâm nhăn mày tiến lại gần, anh ngồi ở mép giường nhìn người phụ nữ đang ngủ say, đưa tay nhẹ nhàng gỡ bỏ mặt nạ trên mặt cô, sau khi đắp mặt nạ, làn da Tô Hi căng mịn và đầy sức sống, như thể nó mới uống no nước, nõn nà đến mức có thể vắt ra nước vậy.
Ôn Lệ Thâm nhìn ngắm khuôn mặt của cô, anh đứng dậy đi vào phòng tắm, vắt một chiếc khăn ấm rồi nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Tô Hi cảm thấy có người quấy rầy cô, cô lập tức xua xua tay, như muốn đuổi người ta đi.
Ôn Lệ Thâm nhìn khuôn mặt cô, không khỏi bị cám dỗ, mặc dù không muốn quấy rầy cô nhưng anh vẫn cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
“Ngủ ngon.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, và một nụ cười cưng chiều hiện lên trên khóe môi, anh đứng dậy và rời đi.
Tô Hi đã chìm vào giấc ngủ, nhưng cô đã có một giấc mo đẹp, trong giấc mơ có bóng dáng của Ôn Lệ Thâm, và cô đang chạy theo anh như một tiên nữ nhỏ.
Trên bàn tiệc rượu sang trọng, anh đang nói chuyện và cười đùa, cô thì dường như đang mặc một chiếc váy dạ hội, tự nhiên bước đến bên cạnh anh và trở thành người phụ nữ của anh.
Cảm giác này khiến Tô Hi cảm thấy rất tốt, rất thật.
Sáng sớm.
Tô Hi mới sáng sớm đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ màng cầm điện thoại di động lên, áp vào tai.
“Alol?
Đầu dây bên kia là giọng của Annie: “Hi Hi, có chuyện chị muốn nói với em.
Phải lúc trước chị đã gửi cho em một bộ váy dạ hội đúng không? Bây giờ Vương Tương Dao đột nhiên đem ra khoe, hôm đó cô ấy cũng mặc bộ váy dạ hội này, chị nghĩ hay là đổi cái khác đi.”
“Tại sao? Tại sao cô ấy có thể mặc, còn em thì không thể mặc?” Tô Hi vừa nghe đã thấy buồn bực, tại sao cô lại phải đổi?
Amnie ở đầu bên kia lập tức an ủi: “Đổi đi!
Đụng hàng không phải chuyện tốt đẹp gì.”
“Em không muốn, em cứ mặc đấy.” Tô Hi nghĩ đến đối thủ canh tranh này, không muốn lùi bước.
“Được rồi! Nghe nói cô ấy có phần ngực rộng.
Chiếc váy dạ hội của em phần ngực bé hơn.
Không phải chị nói em ngực nhỏ.Cỡ em là bình thường rồi, nhưng nếu em so với bộ ngực 36d mà mặc chiếc váy dạ hội đó thì càng bị so sánh.
Nó rất gây chú ý, nếu em với cô áy cùng mặc nó, em thấy không sao, nhưng người ta sẽ bàn tán xôn xao đấy” Annie phải nói thật.
Tô Hi tức giận đến mức ngồi bật dậy, cúi đầu nhìn xuống bộ ngực của mình, nhỏ hơn ở chỗ nào? Không nhỏ chút nào.
“Vậy chị sẽ tìm bộ khác cho em.
Dù sao thì tận tối mai cơ mà, vẫn còn thời gian, đừng nóng giận, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, có tinh thần thật tốt, ngày mai chúng ta sẽ lên sân khấu nhận giải.”
Amnie nói xong liền cúp máy.
Tô Hi tỉnh cả ngủ, cô vò đầu, sáng sớm đã cáu gắt khiến cô rất khó chịu.
Tô Hi khẽ mở to mắt, cô nhớ tới việc nhà mình vẫn còn một người đàn ông.
Cũng không biết anh ấy có đi làm không.
Tô Hi nhẹ nhàng bước xuống, sau đó mặc quần áo đi ra, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, giống như mùi bánh mì nướng.
AI Hương thơm đến từ chỗ nào trong nhà ấy nhỉ?
Đã lâu rồi cô không để đồ ăn ở nhà..