Nếu như họ có thể làm hết những chuyện mà vợ chồng có thể làm thì thật tốt, Hình Liệt Hàn rất mong chờ điều đó.
Nhưng đối với người phụ nữ này anh không dám nóng lòng liều lĩnh, nhất định anh phải chờ đến ngày cô cam tâm tình nguyện.
“Ăn no rồi thì chúng ta đi tản bộ ở gần đây đi, tối hãy về nhà.”
“Được, ở bên này có một công viên, chúng ta đến đó đi dạo một chút đi!”
Đường Tư Vũ cũng muốn đi dạo xung quanh trường cũ, ôn lại một số kỉ niệm thời còn đi học.
Hiện tại, những kí ức còn lưu giữ trong đầu Đường Tư Vũ cũng chỉ là quãng thời gian vô lo vô nghĩ với Tô Hi, hai người chơi với nhau từ khi còn là thiếu nữ cho đến bây giờ, mấy năm đã trôi qua giờ đây mỗi người đều bình an.
Đây chính là trạng thái tốt nhất.
Ngày mai là thứ bảy, lễ trao giải Kim Kê thường niên sẽ được tổ chức vào tối mai.
Tô Hi may mắn được đề cử, cho nên dĩ nhiên cô ấy cũng hi vọng mình là một trong những nghệ sĩ được giải thưởng.
Tô Hi cũng không cần đau đầu về vấn đề trang phục dạ hội của mình.
Ôn Lệ Thâm đã cho người vận chuyển bằng đường hàng không về, trước ba giờ chiều ngày mai có thể đến nơi.
Với lại trang phục dạ hội là theo số đo của cô, mặc dù Ôn Lệ Thâm không hề cho cô một tắm hình nào về kiểu dáng của bộ váy dạ hội nhưng mà cô tin tưởng mắt thảm mĩ của người đàn ông này chắc chắn không tệ.
Mỗi một giải thưởng đều là sự khẳng định năng lực làm việc và là sự cổ vũ đối với nghệ sĩ, cho nên dĩ nhiên Tô Hi rất mong chờ giải thưởng này có thể như hoa rơi vào nhà cô.
Cô thực sự rất hi vọng, bởi vì lần trước cô đã bỏ lỡ giải thưởng này, được đề cử nhưng lại không được giải.
Tám giờ tối, Tô Hi ở nhà ăn quà vặt và xem bộ phim cô thích, được một lúc thì trên màn hình điện thoại hiện lên cái tên Annie.
Tô Hi lười biếng nghe máy: “Alol Chị Annie, sao vậy?”
Annie nghe giọng nói của cô thì biết ngay cô đang ăn, cô ấy ở đầu bên kia lập tức tức giận gào lên một câu: “Tô Hi, em còn ăn à, tối mai em phải mặc váy dạ hội rồi, em không sợ đến lúc đó không mặc nỗi sao?”
Tô Hi cười rộ lên: “Không đến nỗi như vậy chứ?”
“Cho dù dáng em đẹp nhưng cũng không thể buông thả, ăn ít đi một chút.
À mà chắc chắn trang phục dạ hội ngày mai sẽ đến chứ? Nếu như không đến kịp thì chị cũng đã chuẩn bị mấy bộ dự phòng cho em ở đây rồi.”
“Chắc là sẽ đến kịp” Tô Hi chớp mắt, cũng không tính toán.
Ôn Lệ Thâm làm việc luôn đáng tin.
“Được rồi, tối nay em ngủ sớm một chút đi để ngày mai tinh thần thoải mái.
Trước khi ngủ nhớ đắp mặt nạ, lần trước mua cho em mấy nghìn (tương đương mấy triệu đồng tiền Việt Nam) một cái, đừng có tiết kiệm tranh thủ thời gian đắp lên mặt đi.”
“Vâng! Em biết rồi, chị đúng thật là lải nhải còn nhiều hơn mẹ em.”
“Mẹ em còn không quan tâm em như chị.”
Amnie nói xong thì cúp điện thoại luôn.
Tô Hi theo thói quen đưa tay với lấy khoai tây chiên, vừa cầm vào miếng khoai tây chiên thì bỗng nghĩ đến điều gì đó cô vội vàng cúi đầu xuống nhìn vòng eo của mình dưới lớp áo phông một cái, có phải béo lên thật không?
Cô do dự một chút rồi quyết định bỏ khoai tây chiên xuống, dù thế nào thì ngày mai cô vẫn phải lên sân khấu.
Tối nay chắc là Ôn Lệ Thâm cũng không đến nhà cô đâu.
Tô Hi mong là như thế, bởi vì người đàn ông này mà ở nhà thì kiểu gì cô cũng sẽ căng thẳng thần kinh.
Tô Hi liếc đồng hồ, đã chín giờ tối rồi chắc chắn là anh không đến.
Nhưng mà cô đắc ý còn chưa được mây giây thì đã nghe thấy tiếng chuông cửa “leng keng” truyền vào.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Hi đau khổ, lập tức nhăn nhó như mướp đắng: “Không thể nào! Anh áy đến đây?”
Tô Hi đi ra nhìn qua mắt mèo, ngoài cửa không phải Ôn Lệ Thâm thì ai? Sao người đàn ông này lại tới đây?
Tô Hi cắn môi mở cửa ra một nửa, chỉ thò gương mặt thanh tú ra đối diện với anh.
“Đêm nay không cho anh ngủ nhà tôi, anh về nhà anh ngủ đi.” Tô Hi không muốn cho anh vào nhà.
Ôn Lệ Thâm mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu phối hợp với quần tây, khuôn mặt khôi ngô lộ ra vẻ ủ rũ, rõ ràng là cả ngày mệt mỏi.
Anh híp mắt nhìn cô chằm chằm: “Vì sao không cho tôi ngủ nhà em? Lúc em ngủ nhà tôi tôi có nói gì không?”
Mặt Tô Hi đỏ lên, lập tức mở cửa ra và nhỏ giọng oán giận nói: “Nhưng anh cũng không thể cứ luôn ngủ nhà tôi chứ!”
Ôn Lệ Thâm khẽ hừ một tiếng: “Ngủ cả đời này, em không được ý kiến.”
Tô Hi lập tức trợn mắt: “Sao tôi lại không được ý kiến! Tôi quá có ý kiến luôn.”.