Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, Tô Hi sửng sốt, tưởng rằng người hâm mộ lại tới.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc đi vào, vẻ hoảng sợ trong mắt cô lập tức biến mắt, thay vào đó là sự yên tâm.
Anh ấy đến, giống như mọi thứ đều an toàn.
Ôn Lệ Thâm nhìn cô gái ở trên giường, nghĩ đến những hình ảnh nhìn thấy trong video, tim anh như thắt lại, anh phải lập tức xác định rằng cô không sao.
Lý Thiến đang rót nước cho Tô Hi, cạnh giường bệnh không có ai, Ôn Lệ Thâm nhỏ giọng hỏi: “Hi Hi, em không sao chứ!”
Anh nói xong liền ngồi ở mép giường, Tô Hi chưa kịp phản ứng thì bị ôm vào lòng, kiểm tra cần thận.
Tô Hi ở trong vòng ôm của anh nghĩ đến cái gì đó, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, bến lẽn trả lời: “Em không saol”
Bàn tay của Ôn Lệ Thâm vuốt ve trán cô một cách tự nhiên, Tô Hi nháy nháy mắt nhìn anh.
Phía sau truyền đến một tiếng ho khan khó chịu: “Khu…”
Ôn Lệ Thâm lập tức nhận ra điều gì đó, quay đầu lại thì nhìn thấy phía sau có một cặp vợ chồng.
Anh bình tĩnh đứng lên, lễ phép chào hỏi hai người: “Cháu chào bác trai, bác gái.”
“Cậu đến rồi à, Hi Hi chỉ sợ hãi thôi.” Lý Thiến nhìn Ôn Lệ Thâm với ánh mắt dịu dàng đầy ý cười.
“Là cháu đến muộn.” Ôn Lệ Thâm tự trách bản thân rất nhiều, sau này khi Tô Hi ra ngoài, anh phải sắp xếp vệ sĩ cho cô.
Tô Bá Ngôn nhìn chàng trai cao hơn mình một cái đầu.
Về ngoại hình, anh thật sự xuất chúng.
Sự lo lắng khi anh nhìn con gái mình vừa rồi không có vẻ gì là giả.
Chỉ là thân phận của anh, Tô Bá Ngôn vẫn có cảm giác lo lắng khi giao con gái của mình cho người đàn ông như vậy.
“Cha, anh ấy tên là Ôn Lệ Thâm, là ông chủ của công ty con đang làm việc.” Tô Hi ngại ngùng giới thiệu bạn trai của mình cho cha.
Trên mặt nở nụ cười, Ôn Lệ Thâm tiếp lời của Tô Hi: “Hơn nữa, cháu là bạn trai của NiO HÌI Ánh mắt Lý Thiến hiện lên vẻ hài lòng, bà đầy đầy chồng mình: “Tiểu Thâm đang nói chuyện với ông! Ông nói gì đi chứ!”
Sắc mặt Tô Bá Ngôn có chút cứng ngắc nhìn Ôn Lệ Thâm: “Tôi có nghe Tô Hi nhắc đến cậu.”
Giọng điệu không có chút niềm nở.
Tô Hi lập tức ôm lấy phía sau đầu mình mà gào lên: “Ôi… Ôi, đau quá!”
Ba cặp mắt cùng lúc nhìn sang cô, tràn đầy lo lắng.
Ôn Lệ Thâm lại gần, ngồi xuống hỏi Tô Hi: “Có đau đầu không?”
“Đau quá.” Tô Hi nói xong liền dựa vào lòng anh, Ôn Lệ Thâm lo lắng nhìn chằm chằm cô.
Tránh khỏi ánh mắt của cha mẹ, Tô Hi nháy mắt với anh, đáng yêu cười khẽ.
Ôn Lệ Thâm nhận ra cô đang giả vờ, anh bất đắc dĩ cười cười, cô đang muốn hóa giải sự bối rối của anh sao?
“Hi Hi, mẹ đi gọi bác sĩ tới kiểm tra một chút, đừng để xảy ra sai sót.” Lý Thiến lo lắng đi ra ngoài.
“Đi đi, tôi ở đây với con gái.” Nội tâm Tô Bá Ngôn bây giờ đối với con gái là thật sự áy náy, ông muốn bù đắp cho con.
“Ông đi với tôi.” Lý Thiến thấy con gái và Ôn Lệ Thâm ở bên nhau, bà biết ý nên đi ra ngoài, đề lại không gian cho hai người.
Tô Hi mỉm cười, ngồi dậy khỏi vòng tay của Ôn Lệ Thâm, nói với anh: “Em không saol Chỉ là vết thương nhỏ, anh không cần lo lắng.”
“Lần sau không được phép chạy lung tung như thế này, em phải biết bây giờ em không thích hợp xuất hiện nơi công cộng.”
Ôn Lệ Thâm gõ nhẹ chóp mũi cô, khuyên nhủ.
Tô Hi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng! Em biết, lần này không tính, được không?”
Ôn Lệ Thâm cũng biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến cha mẹ cô, nên không nhắc tới nữa.
Một lúc sau, bác sĩ đến kiểm tra Tô Hi, sắc mặt Tô Hi có chút trầm, bác sĩ nói: “Tâm tình của cô Tô có chút áp lực, hãy thư giãn, không nên đè nén quá.”
Những lời này làm Tô Bá Ngôn không hiểu ra sao, mấy ngày nay bắt con gái ở nhà, có phải đã làm nó buồn chán?
“Cha, con có một yêu cầu nho nhỏ, cha có thể hứa với con không?” Tô Hi nhân cơ hội nói với cha.
“Nói đi!”
Tô Bá Ngôn mềm lòng.
“Con muốn chuyển ra ngoài ở một thời gian.” Tô Hi nói thẳng.
Lý Thiến nhìn chồng và thuyết phục: “Đừng cứng nhắc quá, để con được tự dol”
Tô Bá Ngôn nghĩ đến bệnh tình của con gái, bác sĩ bảo phải thư giãn, ông đành phải nói: “Được! Vậy con phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Con cảm ơn cha.”
Cả nhà nhớ truyen.one nhé, có gì truy cập trực tiếp truyen.one gõ tìm nhé! Chúc cả nhà vui khỏe mùa dịch nhé!.