Mặc dù anh còn vẫn giữ được lý trí, nhưng trái tim anh cũng có thể tan vỡ bắt cứ lúc nào.
Hình Liệt Hàn định mạo hiểm một lần nữa, anh sẽ lên chiếc xe tải kia, anh phải rời khỏi chỗ này rồi trở lại thành phó.
Hình Liệt Hàn không bận tâm nhiều như vậy, trong đầu anh đều là khả năng Đường Tư Vũ rơi vào nguy hiểm, bóng dáng anh nhanh chóng lao ra khỏi rừng cây.
Nhưng mà ở phía sau anh, Diệp Khải Nguyên không thể tin được rằng Hình Liệt Hàn lại mạo hiểm như vậy, thậm chí còn chạy ra đường, súng trong tay anh ta bắn thẳng ra.
Vai trái của Hình Liệt Hàn trong nháy mắt bị đạn bắn xuyên qua tạo thành một lỗ máu, nhưng anh vẫn không quay đầu lại mà đi thẳng về phía chiếc xe tải chặn ngang.
Ở phía sau, một sát thủ cuối cùng bên cạnh Diệp Khải Nguyên đã giết đến đỏ cả mắt, gã ta tự nhìn thấy anh em của mình, từng người một chết ở trong tay Hình Liệt Hàn, sao gã ta có thể để Hình Liệt Hàn trốn thoát chứ?
Gã ta từ bên cạnh Diệp Khải Nguyên lao ra đuôi theo, gào lên rồi giơ súng về phía Hình Liệt Hàn.
Diệp Khải Nguyên đứng ở đằng sau nhìn, anh ta nở nụ cười lạnh lùng, có một tên giết người không ghê tay thay anh ta giết Hình Liệt Hàn thì quá tốt rồi.
Hình Liệt Hàn vừa mới đi tới trước chiếc xe tải liền nghe thấy phía sau có tiếng xé gió, anh quay đầu lại, chỉ thấy một tên nhấc nòng súng trong tay người đàn ông đã chết kia lên rồi bắn về phía bình xăng của xe tải.
Gương mặt tuấn tú của Hình Liệt Hàn biến sắc, anh lập tức né ra, nhưng bình xăng nổ mạnh chỉ trong vài giây.
Cơ thể Hình Liệt Hàn bị luồng nhiệt mạnh đầy đi, cuốn vào trong một cái mương sâu ở bên cạnh, ý thức của anh rơi vào bóng tối.
Một giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, anh khẽ gọi một cái tên: “Tư Vũ…”
Người đàn ông giết người không ghê tay kia cười ha ha: “Chết rồi, chết rồi…”
Nhưng ngay sau đó, một viên đạn vô tình từ phía sau bắn vào tim gã ta.
Diệp Khải Nguyên nỗ súng, anh ta đang định đứng dậy đi xem Hình Liệt Hàn đã chết hay chưa.
Đúng lúc này, anh ta nghe thấy tiếng xe ở gần đó truyền tới, sắc mặt anh ta hiện lên vẻ dữ tợn và không cam lòng.
Lập tức xoay người, nhanh chóng biến mắt ở trong rừng cây đen sì.
Anh ta nghĩ Hình Liệt Hàn chắc chắn không sống nỗi, hắn ở gần rồi nhận lực nỗ mạnh như vậy, hơn nữa trên vai còn trúng một viên đạn, nhất định không sống nỗi.
Tiếng xe phát ra từ sơn trang, nơi xảy ra tai nạn chỉ cách chỗ đó có mười mấy km, rừng cây bốc cháy ngùn ngụt làm cho người của thủ tướng đến đó xem xét.
Bọn họ thấy một hiện trường chém giết, đồng thời từ dưới mương sâu, họ cứu một người đàn ông còn hơi thở nhưng máu me bê bết khắp người lên.
Mà người này lại chính là khách quý trước đó không lâu của thủ tướng.
Người tới cứu viện lập tức thông báo cho thủ tướng, thủ tướng cũng nhanh chóng tới đó, còn Hình Liệt Hàn đã nhanh chóng được đưa tới bệnh viện gần nhát.
Khi Hình Liệt Hàn được đưa đến bệnh viện, bộ âu phục đắt tiền trên người anh đã bị nổ tan tành, anh còn có một vết thương do đạn bắn trên vai, viên đạn cũng vẫn còn trong người anh.
Nhìn làn da bị thương do vụ nỗ, trừ khuôn mặt của anh ra, trên ngực của anh còn có thêm một vết máu làm người khác phải rùng mình.
Có thể nói, anh vẫn còn sống đã là kỳ tích.
Bên trong bệnh viện, một cuộc tranh giành mạng sống với Diêm Vương đang diễn ra.
Đường Tư Vũ vẫn chờ ở khách sạn tới gần 9 giờ, tuy Hình Liệt Hàn đã nói tối nay sẽ trở về, nhưng đã đến giờ này rồi, cô thật sự nôn nóng, gấp gáp đến mức trong lòng suy nghĩ lung tung.
Mỗi khi những ý tưởng đó nảy ra liền bị cô mạnh mẽ áp xuống, cô không được tự mình tưởng tượng ra mấy thứ này.
Cô cầm lấy điện thoại gọi cho Hình Liệt Hàn, nhưng điện thoại lại không gọi được, trong lòng Đường Tư Vũ hơi run: lên.
Đúng lúc này, đường dây của khách sạn đổ chuông, trong lòng cô vui mừng, nhanh chóng nghe máy: “Alol”
“Đường tiểu thư, ông chủ đã xảy ra chuyện, cô mặc áo khoác đi, chúng ta lập tức xuất phát đến bệnh viện.” Đó là giọng nói của vệ sĩ của Hình Liệt Hàn.
Đầu óc Đường Tư Vũ nổ đùng một tiếng rồi trống rỗng, anh xảy ra chuyện rồi? Xảy ra chuyện gì? Nghiêm trọng không?
Không kịp sợ hãi, Đường Tư Vũ nhanh chóng vọt tới tủ quần áo, cầm lấy một chiếc áo khoác dày rồi khoác lên người.
Cô nhắc túi lên rồi tự ra ngoài khách sạn trước.
Không bao lâu, hai vệ sĩ mà Hình Liệt Hàn để ở lại, vẻ mặt nặng nề đi tới.
“Đường tiểu thư, xe ở dưới tầng.” Vệ sĩ nói.
Bảo vệ cô đi tới chỗ thang máy, trái tim Đường Tư Vũ như treo trên cổ họng, giọng cô hơi run lên: “Liệt Hàn xảy ra chuyện gì rồi?”
“Trên đường về anh ấy bị tập kích, bị thương nghiêm trọng, đang được cấp cứu ở bệnh viện.” Vệ sĩ bình tính nói với cô.
Đường Tư Vũ nghe xong sợ đến mức chân mềm nhữn, cô dựa vào tường của thang máy, cố gắng để mình bình tĩnh lại, nhưng cơ thể cô lại run rẫy rất rõ.
Sau khi ra khỏi thang máy, chân Đường Tư Vũ không còn mềm nhữn nữa mà ngược lại, cô còn đi tới chỗ chiếc xe đỗ ở cửa nhanh hơn cả vệ sĩ..