Sự lo lắng của Đường Tư Vũ biến thành không biết nói gì, đồng thời lại càng thêm đau lòng.
Người bị thương chẳng lẽ không phải chỉ cần nằm nghỉ ngơi là được rồi sao?
Tại sao anh còn suy nghĩ nhiều như vậy?
Vào ban đêm, Hình Liệt Hàn toàn thân đầy vét thương lên máy bay, bay thẳng đến nước tiếp theo.
Trên máy bay còn cả y tá và bác sĩ, nhưng cả đoạn đường, Hình Liệt Hàn lại chỉ cần Đường Tư Vũ làm bạn.
Mặc dù anh thật sự rất buồn ngủ nhưng tay lại vẫn nắm lấy tay cô, dường như chỉ cần buông ra thì cô sẽ biến mát.
Bay đến nước khác không lâu lắm, chỉ bốn tiếng đã đến, Hình Liệt Hàn có một biệt thự ở đây, không cần đi bệnh viện mà trực tiếp đưa vào biệt thự để tĩnh dưỡng.
Đêm nay, Đường Tư Vũ nằm nghiêng ở bên cạnh anh, thức hơn hai mươi tiếng làm cô cũng mệt, nhẹ nhàng dựa ở anh một bên vai đã khỏi của anh liền ngủ mắt.
Còn sự cố lần này cũng đã giải quyết ổn thỏa, có thủ tướng ra mặt nên chuyện này được ép xuống.
Còn thi thể của mấy người vệ sĩ cũng được gửi về đến tay người thân, giải thích cho người nhà họ rồi gửi tiền an ủi, cũng có mấy người vệ sĩ chỉ có một mình, Hình Liệt Hàn bèn chôn cất cho họ.
Trong nước.
Chiều ngày hôm sau, vợ chồng Hình Chính Đình nhận được cuộc gọi của Hình Liệt Hàn.
Anh nói với bọn họ là có lẽ muốn cùng với Đường Tư Vũ ở nước ngoài một tháng, để họ chăm sóc cậu nhóc và người nhà.
Ngoài ra Hình Liệt Hàn cũng khéo léo nhắc nhở cha, dặn ông sau này khi đi ra ngoài phải cẩn thận.
Chuyện Hình Liệt Hàn bị thương cũng được giữ bí mật cần thận.
Trong biệt thự yên tĩnh, Đường Tư Vũ tỉnh dậy sau khi ngủ được vài tiếng.
Khi thấy người đàn ông đang ngủ say ở bên cạnh, trái tim đang bắt an của cô mới bình tĩnh lại.
Chuyện ở trong nước của cô cũng tạm thời có Hàn Dương thay thế, thời gian sau đó, cô chỉ ở bên cạnh anh, cùng anh chữa trị vết thương rồi về nước thăm con trai.
Tới lúc thay thuốc, Đường Tư Vũ không nỡ nhìn thẳng vào miệng vết thương trên người Hình Liệt Hàn, y tá vô cùng cẩn thận, nhưng miệng của vết thương vẫn làm Đường Tư Vũ xoay người, không nhịn được mà rơi nước mắt.
Miệng vết thương như vậy, nếu là người thường thì có khi phải đau tới mức ngắt xỉu ấy chứ?
Nhưng mà người đàn ông này lại ngồi thẳng người, cau mày, không kêu một tiếng, giống như những cái băng gạc dán trên da thịt đó không phải của anh vậy.
“Không dám nhìn thì ra ngoài chờ đi”
Hình Liệt Hàn nhìn người phụ nữ đưa lưng về phía anh, dịu dàng khuyên nhủ.
Đường Tư Vũ thật sự không dám nhìn, nhưng cô không muốn đi.
Cô hít sâu một hơi, xoay người đi đến bên cạnh anh, đối diện với đôi mắt đang nheo lại của anh, dường như Đường Tư Vũ đang đau cùng anh, chỉ một lát sau lại đẫm nước mắt.
Một bàn tay của Hình Liệt Hàn vừa mới băng bó xong liền nhẹ nhàng lau hộ cô.
“Đừng khóc, không đau lắm đâu.” Hình Liệt Hàn an ủi ngược lại cô.
Đường Tư Vũ cắn môi, ai thèm tin anh chứ.
“Hơi đau một chút, hôn anh một cái để bớt đau được không?” Hình Liệt Hàn nhéch môi cười, gạ gẫm nói.
Đường Tư Vũ ngắn ra, hôn anh một cái có thể giúp anh bớt đau sao? Cô không chút suy nghĩ, liền ôm mặt anh rồi hôn lên đó một cái trước mặt hai y tá.
Sau đó lại cảm thấy không đủ, hướng lên trên hôn trán anh, môi đỏ hôn ở trên trán anh một lúc lâu, sau đó mới dứt ra lui về phía sau một bước.
“Đỡ hơn không?” Đường Tư Vũ thật sự muốn hôn anh mấy cái để anh dễ chịu hơn một chút.
“Ừm! Đỡ hơn nhiều rồi!”
Hình Liệt Hàn cong môi cười, đúng là hữu hiệu.
Sau khi y tá thay băng cho anh xong liền rời đi, Hình Liệt Hàn nhẹ nhàng mặc bộ quần áo t†o rộng vào.
Cái người đàn ông này, mặc cái gì cũng không tổn hại đến khí chất của anh, vẫn đẹp trai đến mức làm người khác không rời mắt được.
“Có muốn ăn cái gì không? Em làm cho anh.” Đường Tư Vũ nghĩ thầm, nhất định phải chăm sóc việc ăn uống của người bị thương, ăn uống phải đủ dinh dưỡng thì mới có thể nhanh khỏi được.
“Được! Anh muốn ăn cháo, thêm chút thịt gà là được.” Hình Liệt Hàn thật sự muốn ăn, đã lâu không được ăn cháo cô nấu.
Đường Tư Vũ mím môi cười: “Được, em đi đến siêu thị ở gần đây một lát, lập tức nấu cho anh.”
“Để họ đi mua đi! Em chờ ở đây là được.”
Hình Liệt Hàn không yên tâm cô đi ra ngoài một mình.
Đường Tư Vũ hơi ngây ra, để anh yên tâm hơn với vết thương này, cô sẽ không phản đối ý kiến của anh, cô gật đầu nói: “Được thôi!”
Một tiếng sau, Đường Tư Vũ bê cháo đã nấu xong đi vào.
Tinh thần Hình Liệt Hàn khá tốt, ngồi ở trên sô pha, mắt máu quá nhiều làm da anh trắng hơn trước, dưới ánh mặt trời, cảm giác vẻ đẹp của anh hơi lạnh lùng.
Anh nhìn cháo đang đưa đến đây, định duỗi tay nhận lấy nhưng Đường Tư Vũ lại né đi: “Trên tay anh có vết thương, đừng lộn xộn.”
Tuy rằng trên tay không phải bị thương nặng, nhưng bị thương ngoài da cũng đủ làm Đường Tư Vũ đau lòng..