Nhưng cô vẫn là một người con gái thùy mị nên vẫn muốn giữ lại chút thể diện.
“Tối nay anh muốn em dọn đến.” Ôn Lệ Thâm hơi cúi người xuống, đôi môi mỏng gần như thì thầm nói.
Hơi thở ấm nóng như thiêu đốt phả vào cổ Tô Hi, khiến cô ngứa ngáy muốn trốn đi.
“Vậy được rồi Em sẽ nói với mẹ một tiếng.” Tô Hi cũng không gượng ép quá, dù sao trong lòng cô cũng rất muốn!
Ở nhà được cha mẹ cưng chiều, ở chỗ anh, cũng được anh cưng chiều, dù sao cô đi đâu cũng được, hơn nữa, ý của cha mẹ cô cũng là không can thiệp vào chuyện yêu đương của cô.
“Tối nay có một buổi dạ tiệc thời trang.
Anh định đưa em đến tham dự và chính thức công khai thân phận của anh và em với mọi người.
Em không có vấn đề gì chứ!”
Ôn Lệ Thâm khóa chặt cô.
Tô Hi có chút lo lắng nhìn anh: “Đêm nay?”
Cô biết rằng tất cả mọi người trong ngành giải trí sẽ đến dự bữa dạ tiệc này, trong lòng cô cứ phẫn khích mãi không thôi, điều đó có nghĩa là mối quan hệ của cô và anh sẽ không che giấu nữa.
*ỪI Tối nay.” Ôn Lệ Thâm vươn tay véo nhẹ cằm cô: “Anh muốn em ở bên cạnh anh.”
“Được! Vậy anh đừng hối hận đấy! Nếu anh tuyên bố em là bạn gái của anh, thì anh không được phép mập mờ với phụ nữ khác! Anh là của em.” Tô Hi ôm eo anh, xác nhận địa vị của mình.
Ôn Lệ Thâm thật đúng là lần đầu tiên biết lòng ghen tuông của phụ nữ lại mạnh mẽ đến như vậy, anh nheo mắt nói: “Con mắt nào của em nhìn thấy anh mập mờ với người phụ nữ khác? Từ đầu đến cuối, trong mắt anh chỉ có một mình em.”
“Cả đời này thì sao?” Tô Hi ngước mắt hỏi.
“Cả đời này đều như vậy.” Ôn Lệ Thâm cam đoan, cúi người hôn lên môi cô.
Tô Hi hài lòng, cô ậm ừ: “Được.”
Ôn Lệ Thâm ngồi xuống một lúc, uống vài chén trà, Tô Hi thu dọn đồ ở trên lầu, Lý Thiến cũng không có phản đối gì, dù sao yêu đương cũng là việc của tụi trẻ, bà không muốn xen nhiều vào.
Con gái lớn vẫn chưa kết hôn.
Con gái nhỏ có thể kết hôn, cũng coi như là chuyện tốt.
Nếu không, kéo theo cả đứa con gái lớn, người làm mẹ như bà cũng đâm lo! Người ta bằng tuổi bà đều có cháu bế rồi, bà không sinh con trai, trông con của con gái cũng thỏa mãn lắm rồi.
Tô Hi chọn vài bộ quần áo rồi đi xuống, bởi vì ở nhà Ôn Lệ Thâm có đầy đủ quần áo của cô nên không lo không có quần áo mặc.
“Mẹ, vậy bọn con đi đây, cha mẹ hãy tự chăm sóc bản thân và giữ gìn sức khỏe thật tốt.”
“Được rồi, đi đi! Phía cha con mẹ sẽ nói chuyện, đừng lo lắng cho cha mẹ.”
“Bác gái, khi nào rảnh thì mời bác đến nhà cháu chơi.” Ôn Lệ Thâm mời.
“Được! Rãnh rỗi nhất định sẽ đi thăm hai đứa.” Lý Thiến cười vẫy tay.
Xe của Ôn Lệ Thâm chạy ra ngoài, hướng thẳng lên đại lộ, cũng không còn sớm nữa, Ôn Lệ Thâm nói với cô: “Chúng ta về nhà trước đã.
Lễ phục của em chuyển đến nhà anh rồi.”
“Anh lại mang váy từ nước ngoài về cho em à?” Tô Hi ngạc nhiên hỏi.
“Đặc biệt mua cho em mặc tối nay, đồ trong nước, anh sợ đụng hàng.” Ôn Lệ Thâm cười một tiếng, thứ tặng cho cô phải là độc nhất vô nhị.
Tô Hi phì cười: “Anh nghĩ thật là chu đáo.”
Nghĩ đến nhiều lần bị đụng hàng, chỉ vì ngực cô không đủ khoa trương, dẫn đến việc rất nhiều nghệ sĩ ngực to đã cướp mắt ánh đèn sân khấu của cô, cuối cùng, cô bị PK đánh tới tấp, lại còn bị giãm mấy phát vào chân.
Về đến ngôi biệt thự của Ôn Lệ Thâm, Tô Hi cảm thấy một sự thân thuộc và gần gũi, như thể cô nghiễm nhiên chính là là bà chủ của ngôi nhà này.
Cô thật sự chậm rãi đi vào, phía sau, có một người đàn ông nhanh chóng đi tới, bé cô lên, Tô Hi vội vàng vươn tay ôm cổ anh: “Anh muốn làm gì vậy!”
“Ôm em lên lầu.” Ôn Lệ Thâm nói xong, từng bước đưa cô lên lầu, tiến vào phòng áo khoác của cô, ở đó có một chiếc móc treo mô hình đang mặc chiếc váy dạ hội mà cô sẽ mặc tối nay.
“Oal Thật là đẹp!”
Tô Hi không nhịn được mà khen ngợi, mắt nhìn của người đàn ông này từ trước tới nay chưa bao giờ là tệ.
“Cảm động không?”
“Ừ, rất cảm động.”
“Nếu đã cảm động như vậy, có phải em nên làm gì đó cảm ơn anh không?”.