Buổi chiều, Tô Hi ở nhà xem lại đoạn video phát lại, thấy bản thân mình trong màn hình ôm lấy Ôn Lệ Thâm, lúc đó cô vốn dĩ không nhìn được biểu cảm của người đàn ông này, nhưng giò phút này đây bao nhiêu góc độ trong đó cô đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhìn thấy sự dịu dàng trong ánh mắt của anh, nhìn thấy tình yêu trong khóe miệng anh, tim cô bị bao vây bởi một tình yêu ngọt ngào, ấm áp.
Lúc này, điện thoại cô vang lên, cô cầm lên xem là chị cô, cô mỉm cười bắt máy: “Alo! Chị.”
“Chúc mừng em nha Hi Hi, chị nhìn thấy video của bọn em rồi, cậu ấy thật sự rất yêu em đó.” Bên đầu dây bên kia giọng của Tô Thắm truyền đến, vui mừng thay cô.
“Vâng, cảm ơn chị.”
“Nói chung ba mẹ cũng đồng ý gả em cho cậu ấy rồi, khi nào thì tổ chức tiệc cưới đây?”
“Vẫn còn sớm mài! Người lớn hai bên gia đình chúng ta hẹn một ngày nào đó gặp mặt nhau trước đã! Chị, chị nhất định phải ở nhà, nhất định phải tham gia cuộc gặp mặt của hai gia đình chúng ta đó.”
“Được! Chị nhất định sẽ nhanh chóng trở về, tuần sau chị về nhà, sau đó xin nghỉ phép 10 ngày ở nhà đề tháp tùng em, được chưa?” Tô Thắm cười nói.
“Được chứ! Quyết định vậy rồi đó nhal Nhưng mà chị, chị cũng đừng quá liều mạng như vậy, chị cũng nên tìm một người đàn ông đi chứ.”
“Chị làm gì mà có thời gian! Công việc còn làm chưa xong nữa, nhưng mà, rất nhanh thôi chị sẽ được thăng chức đó.”
“Lại thăng đi đến đâu nữa vậy?”
“ Có thể là sẽ đi đến phủ Tổng thống!”
Tô Thám cười lên.
“Woal Chị, vậy thì không phải là mỗi ngày chị đều có thể nhìn thấy ngài Tổng thống sao?” Tô Hi vô cùng ngưỡng mộ
“Tổng thống của nước chúng ta đẹp trai lắm! Em cũng là fan hâm mộ của ngài ấy, ngài ấy năm nay mới 30 tuổi thôi! Còn chưa kết hôn nữa! Chị, chị hạnh phúc quá cơI Em sùng bái chị quá đi mắt.”
“Nói tào lao ghê! Chị thật sự phải làm công việc này, nhưng áp lực quá lớn, chị có chút không vui lắm!”
Tô Thám than thở một hơi.
“Vậy ít nhất ngày nào chị cũng có thể gặp mặt ngài Tổng thống, chị, chị có muốn nắm bắt một chút, để ngài Tổng thông làm anh rễ tương lai của eml” Tô Hi nói đùa với cô ấy.
“Em bớt chút đi, chị của em làm gì có phúc phần lớn như vậy, chị bước chân vào giới chính trị cũng bốn năm rồi! Đến tư cách đứng gần ngài ấy chị cũng không có, cũng có nhìn ngài ấy từ xa trong vài lần hội họp, em cho rằng ngài ấy dễ thân thiết tới vậy sao?”
Tô Hi cũng cảm thấy nói đùa như vầy hình như hơi quá trớn rồi, cô “ồ” lên một tiếng: “Vậy lúc nào chị về chúng ta lại tụ họp với nhau nhé.”
“Được, anh làm xong việc sẽ nhanh chóng quay về, ngày tốt của em, chị sẽ không bỏ lỡ ngày nào hết.” Tô Thắm đảm bảo.
“Ừm! Được, em đợi chị.”
Hai chị em nói chuyện điện thoại xong, Tô Hi than thở một hơi, bây giờ cô bắt đầu lo lắng cho chị gái mình rồi.
Buổi tối, Đường Tư Vũ kết thúc một ngày bận rộn, ra ngoài ăn tối với Hình Liệt Hàn và Hàn Dương, khi trở về nhà, cô mệt mỏi đến mức ngủ gục trên xe của Hình Liệt Hàn.
Giờ đã 9h30 tối, Hình Liệt Hàn gọi điện báo trước cho cha mẹ, nhờ cha mẹ cho cậu nhóc đi ngủ trước, tối nay sẽ không qua đón cậu nhóc về biệt thự.
Lúc này tốc độ xe của Hình Liệt Hàn cũng giảm xuống rất nhiều, anh không vội lái xe về.
Dưới ngọn đèn đường nhìn cô gái mệt mỏi ngủ, anh cảm thấy vô cùng đau lòng, làm khó cho cô rồi.
Trở về đến sân biệt thự đã gần mười giò, Hình Liệt Hàn dừng xe, đến bên ghế phụ, định không đánh thức người phụ nữ đang ngủ say mà sẽ bề cô lên tầng.
Đường Tư Vũ ngủ rất sâu, Hình Liệt Hàn vươn tay ôm lấy cô, cô không hề phát giác, ngược lại, càng thoải mái ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.
Hình Liệt Hàn bế cô vào tận phòng, vì từng bị thương nặng một lần nên bước chân của anh hiện rõ vẻ nặng nè.
Đường Tư Vũ trong cơn mơ mơ màng màng, cũng hơi tỉnh lại.
Khi được nhẹ nhàng đặt lên giường, cô tỉnh lại, mở mắt ra, liền nhìn thấy trần nhà.
Cô vội vàng quay đầu lại, liền thấy ở mép giường, người đàn ông đang cúi đầu cười với cô: “Sao em không ngủ nữa?”
“Anh… anh bế em lên?” Đường Tư Vũ lo lắng ngồi dậy: “Nhưng vết thương của anh vẫn chưa khỏi hoàn toàn mài”
Mặc dù vừa rồi Hình Liệt Hàn cảm thấy mình không đủ sức, nhưng bé cô, anh vẫn có thể kiên trì làm được.
“Không sao đâu!”
Hình Liệt Hàn lắc đầu, không muốn cô lo lắng..