“Đợi lâu như vậy rồi, anh đã mài dũa lòng kiên nhẫn rất tốt, anh không vội, em cũng đừng tự tạo áp lực cho mình.” Hình Liệt Hàn cũng vỗ về, động viên cô.
Đường Tư Vũ nhìn về phía xa, cười: “Vâng, đợi uống xong rượu mừng của Ôn Lệ Thâm và Hi Hi, thì sẽ đến chúng ta.”
“Được, đề họ tổ chức trước đã! Lúc này, anh không thể chiếm ánh đèn sân khấu của Lệ Thâm được.” Hình Liệt Hàn tự an ủi mình.
Đường Tư Vũ “phì” một tiếng, lại bị anh chọc cười.
Cô nhìn thời gian rồi nói: “Trưa nay chúng ta cùng ăn nhé!”
“Đang chờ lời mời của em đây.”
“Vâng! Lát nữa đến đón em, giờ em giải quyết việc của công ty đã.”
Đường Tư Vũ cúp điện thoại, cô gọi Tiểu Trần qua: “Tới văn phòng chủ tịch, không cho ai được phép đụng vào máy tính và dữ liệu của Khưu Lâm.”
“Đường tổng, bây giờ cô có cần chuyển đến văn phòng chủ tịch làm việc không?”
“Hiện tại không dùng, trước cứ đợi chuyện này xử lý xong đã rồi nói tiếp.” Đường Tư Vũ không vội, việc quan trọng nhất bây giờ là xử lý Khưu Lâm, ép bà ta nói ra cái chết của Lý Đức, rồi lại từ miệng bà ta moi ra chuyện cái chết của cha, từng bước từng bước, cô muốn người đàn bà rắn rết này phải chịu hình phạt mà bà ta đáng phải nhận.
Sau khi Khưu Lâm bị bắt đi, trợ lý của bà ta lập tức gọi điện cho Hình Nham, báo cho ông ta rằng Khưu Lâm đã bị bắt.
Mặc dù Hình Nham rất ngạc nhiên nhưng ông ta không có vẻ gì là bất ngờ.
Ở đầu bên kia ông ta đáp ứng sẽ trở về nước trong thời gian sớm nhát.
Người ở bên luôn trung thành với Khưu Lâm chỉ có vị trợ lý tên là Tống Diễm này, người đã ngoài ba mươi tuổi, cũng có tài giải quyết mọi việc, nhưng lúc này, cô nghe thấy giọng điệu của Hình Nham, trong lòng liền lạnh đi một nửa.
Cô không ngờ rằng Khưu Lâm cuối cùng đã chọn kết hôn với một người đàn ông không coi trọng bà.
Tống Diễm lúc này cũng hơi kinh hồn bạt vía, sau khi lấy lại tinh thần từ việc Khưu Lâm ngã ngựa, cô đang ngồi trong quán cà phê nghĩ cách cứu Khưu Lâm, Hình Nham không thể trông cậy được, vậy bên người Khưu Lâm còn có ai?
Đúng rồi, có Đường Y Y, con gái Khưu Lâm.
Mặc dù Tống Diễm không ôm hy vọng gì với Đường Y Y, nhưng vẫn phải thông báo cho cô ta một tiếng, tránh cho vị đại tiểu thư chỉ biết ăn uống, vui chơi này lại không biết gì.
Điện thoại được kết nối, đầu bên kia là giọng nói quyến rũ của Đường Y Y: “Alo, chị Tống, có chuyện gì vậy?”
“Y Y, cô đang ở đâu! Mẹ cô xảy ra chuyện rồi, cô mau về nước một chuyến đi!”
“Mẹ tôi? Mẹ tôi xảy ra chuyện gì?” Đường Y Y lập tức kinh ngạc hỏi.
“Mẹ cô gặp chuyện lớn rồi.
Bà ấy bị Đường Tư Vũ buộc tội biển thủ công quỹ của công ty.
Bây giờ đã bị bắt và có thể sẽ sớm bị truy tố.” Tống Diễm nói sự thật.
Đường Y Y ở đầu bên kia thở gấp vì sợ hãi: “Cái gì? Mẹ tôi? Mẹ tôi bị bắt? Đường Tư Vũ làm chuyện đó?”
Tống Diễm trợn mắt khinh thường, đều là con gái nhà họ Đường, Đường Y Y chính là một bao cỏ, còn Đường Tư Vũ ngày thường ôn thuận, ngoan ngoãn, nhưng lúc cần có thủ đoạn, cô ấy vẫn không chút nương tay, giống như vừa rồi, cô suýt chút nữa không nhận ra Đường Tư Vũ.
Cô ấy vẫn là Đường đại tiểu thư chỉ biết chơi đàn piano sao? Sự tự tin và điềm tính, thong dong trên người cô ấy toát ra từ trong ra ngoài.
“Chị Tống Diễm, mẹ tôi sẽ ra sao? Liệu mẹ tôi có phải ngồi tù không?”
“Tóm lại rất phức tạp.
Cô về nhà càng sớm càng tốt.”
“Trước tiên hãy tìm dượng cứu mẹt Dượng của tôi không phải có quyền có thế sao? Để ông ấy ra mặt, nhất định sẽ cứu được mẹ tôi.” Đường Y Y lúc này vẫn đang nghĩ đến việc trông cậy vào Hình Nham, bởi vì trong lòng cô, Hình Nham rất yêu mẹ, đối xử với bà rất tốt.
Bởi vậy, trong thời điểm thế này, ông ấy nhất định sẽ dũng cảm quên mình, ra tay cứu mẹ con họ.
Tống Diễm cười chế nhạo: “Tôi vừa gọi điện thoại cho ông ta.
Ông ta đang ở nước ngoài.
Ông ta căn bản không quan tâm đến mẹ cô chút nào, càng đừng nói đến việc cứu mẹ cô ra.”
“Không! Ông ấy rất yêu mẹ tôi.”
“Lúc đầu, ông ta xem trọng mẹ cô là vì công ty của nhà cô, chứ không phải vì Khưu tổng.
Bây giờ, đại họa ập xuống thân ai người nấy lo, ông ta và mẹ cô đã ký hợp đồng giải trừ.
Dù công ty mẹ cô có xảy ra chuyện gì, thì ông ta cũng không liên quan.”
Đường Y Y ở đầu kia sửng sốt một hồi lâu không nói nên lời, nhưng câu nói cuối cùng, cô ta dường như hoảng sợ chạy loạn: “Tôi về nhà ngay… Tôi sẽ về ngay.”
Buổi trưa.
Trong nhà hàng tây trang nhã và cao cấp, Hình Liệt Hàn chắp tay trước ngực, chống cằm lên mu bàn tay, nhìn cô gái đang ăn tối tao nhã phía đối diện, ánh mắt anh gợn sóng như vũng nước xuân, muốn làm mềm lòng người.
“Nhìn em có no được không?” Đường Tư Vũ cười, ngắng đầu lên hỏi.
“Không, càng nhìn anh càng đói hơn.” Một nụ cười ấm áp thoáng qua trong mắt Hình Liệt Hàn..