Thịnh Hàn Ngọc nhận ra có điều không thích hợp, từ phòng sách đi tới phòng bếp, ánh mắt hai người trong khoảnh khắc chạm nhau, người phụ nữ lập tức sợ hãi kêu: “Ôi...!Sao lại có người thế?”
Sắc mặt anh lạnh như băng, trầm giọng nói: “Bà là ai, sao bà có chìa khóa phòng này?”
Người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, mặc đồng phục của công ty quản lý nội trợ, thực ra không cần hỏi anh cũng biết là hiểu lầm.
Niềm hào hứng chợt bị dập tắt.
Quả nhiên, người phụ nữ lắp bắp nói: “Tôi là di Vương của công ty Bảo Khiết, tôi dọn vệ sinh cho ngài đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên trông thấy ngài”
“Ừ, bà tiếp tục làm việc đi.”
Tuy bị tụt hứng, nhưng không sao, năm năm anh còn đợi được, đợi thêm vài ngày cũng không sao.
Tay chân dì Vương nhanh nhẹn, rất mau đã thu dọn nhà trọ bừa bộn thành sạch sẽ.
Nhưng dì nói rất nhiều, khiến tại Thịnh Hàn Ngọc lùng bùng không được yên.
“Ở bên ngoài ngài còn có nhà khác đúng không?”
“Bình thường ngài nghỉ ngơi ở đâu, mẹ ngài đang làm gì, phòng này ngài định đầu tư hay là để bố mẹ sống.”
Thịnh Hàn Ngọc nhíu mày, sau đó đi vào phòng sách đóng cửa lại, ngăn cách mọi thanh âm
bên ngoài.
Căn nhà khoảng một trăm mét vuông để không bao lâu đã dọn xong rồi, di Vương vừa rời đi không lâu, chuông cửa liền reo lên: “Leng keng!”
Anh rón ra rón rén đi đến cạnh cửa, vừa muốn nhìn xuyên qua mắt mèo xem người bên ngoài là ai, bên ngoài đã có tiếng hét: “Anh cả, mở cửa, em là Trạch Dung”
Cửa mở, Thịnh Hàn Ngọc lôi Thịnh Trạch Dung vào, cửa vừa đóng đã nổi giận: “Sao chú tìm được chỗ này, là ai cho chú địa chỉ?”
Thịnh Trạch Dung không rõ lắm nói: “Vệ sĩ của anh cho, sao thế?”
“Đi ra ngoài, về sau đừng đến đây, có việc gì thì gọi điện thoại.”
Nói xong thì nhìn ra bên ngoài ra vẻ đuổi người.
Thịnh Trạch Dung vất vả lắm mới tìm được nơi này, sao mà dễ dàng rời đi.
Cậu ấy ôm chặt khung cửa không nhúc nhích: “Này, này, anh cả, anh tẩu hỏa nhập ma rồi có phải không? Không phải đã chứng minh đối tác phía Giản Nghi Ninh là người khác rồi à? Sao anh còn canh giữ ở chỗ này?”
“Người phụ nữ kia biết Di Tâm, Di Tâm sẽ đến đây.” Thịnh Hàn Ngọc ít lời mà nhiều ý.
Nhưng Thịnh Trạch Dung không tin, luôn miệng muốn anh tỉnh táo, còn bảo là người phụ nữ kia nói dối, là lừa anh đấy, năm năm trước Giản Dị Tâm đã chết, sẽ không có khả năng chết đi sống lại đầu...!
Nếu một ai khác nói như vậy, Thịnh Hàn Ngọc đã trở mặt rồi.
Những lời này là Thịnh Trạch Dung, tuy lời nói không dễ nghe, rất chói tai, nhưng là vì tốt cho anh, ở thời điểm anh khó khăn thì người em này thật lòng giúp đỡ anh tỉnh táo lại một lần nữa.
Thịnh Trạch Dung là anh em của anh, là người duy nhất ở nhà họ Thịnh hiện giờ ngoại trừ ông nội có thể cho anh ấm áp.
Nhưng Thịnh Hàn Ngọc vẫn không chần chừ mà đuổi cậu ấy ra: “Đi ra ngoài, về sau đừng đến đây nữa.”
Nói chuyện với anh cả nhà nước đổ lá khoai, Thịnh Trạch Dung luôn luôn ôn hòa cũng phải
tức giận.
Cậu vừa đi vừa than thở: “Ngu ngốc." Cậu ấy rất tức giận, ngay cả Thịnh Dự Khải bám theo phía sau cũng không phát hiện ra.
Vân Triết Hào gọi điện thoại tới hỏi kết quả thế nào.
Giọng tên kia rặt vẻ vui sướng khi người khác gặp nạn, nhìn cậu cười nhạo như thể đã đoán ra kết quả.
Thịnh Trạch Dung tức giận nói: “Còn thế nào nữa? Tôi bị anh cả đuổi ra ngoài, cũng không biết cái người phụ nữ kia cho anh bùa mê thuốc lá gì, cứ một hai tin là chị Di Tâm còn sống, nhất định phải chờ cô ấy đến.”
“Phòng ở thuê với danh nghĩa Giản Dị Tâm thì Giản Dị Tâm chắc chắn sẽ đến sao? Anh Hào, anh nói anh cả của tôi có phải là cần đi khám khoa thần kinh không?”
Cậu ấy chỉ lo càu nhàu, lại không biết lời nói đều bị Thịnh Dự Khải ở phía sau nghe lén được.
Gần đây Thịnh Dự Khải bị một diễn viên trẻ không mấy nổi tiếng mê hoặc, diễn viên trẻ ấy
sống trong tiểu khu này, anh ta cùng với người phụ nữ kia ăn chơi ba ngày mới ra cửa, kết quả vừa ra cửa liền thấy em trai căm giận đi ra từ trong một căn nhà.
Xuất phát từ tò mò, anh ta lặng lẽ đi theo phía sau nghe lén, nội dung lại làm cho anh ta vô cùng kinh hãi.
Giản Di Tâm còn sống hay không anh ta không có hứng thú, anh ta kinh hãi chính là Thịnh Hàn Ngọc còn nhớ mãi không quên Giản Di Tâm.
Có người nhớ tình bạn cũ cũng có người nhớ nỗi hận cũ, vài năm nay tất cả những điều không như ý của anh ta đều có liên quan đến Thịnh Hàn Ngọc, hiện giờ e ngại có ông nội ở đó nên anh ta không dám làm gì Thịnh Hàn Ngọc, nhưng ông nội đã lớn tuổi như vậy, cũng không thể sống mãi.
Ông nội vừa chết còn có thể cho anh ta sống tốt sao?
Hiện giờ Thịnh Hàn Ngọc một mình ở nhà trọ, không vệ sĩ cũng không cho bất kỳ ai đến đây quấy rầy.
Thịnh Dự Khải lạnh lùng nở một nụ cười, nảy ra một chủ ý ác độc.
Đêm khuya, bóng người thưa thớt.
Một chiếc xe màu đen không có giấy phép lặng lẽ tiến vào trong tiểu khu.
Người đàn ông xách theo một vali hành lý màu đen bước qua bàn lễ tân, bảo vệ đang ngủ gà
gật ở sau bàn, không phát hiện ra.
Người tới không vào thang máy mà đến cầu thang thoát hiểm ở cửa nhà trọ, ngẩng đầu nhìn thấy tên biển hiệu chính xác, liền mở hành lý đem xăng rải ra ngoài...!
“Chạy mau, cháy rồi!”
“Cứu mạng, cháy rồi.”
"Mę, mę oi, me oi con so!"
Bên ngoài hành lang khói bay mù mịt, chuông báo cháy reo liên hồi, mọi người hốt hoảng chạy ra ngoài theo cầu thang thoát hiểm.
Thịnh Hàn Ngọc vừa thấy nghe thấy tiếng động đã nhận ra ngay, vốn anh tưởng Giản Di Tâm đến đây, nhưng rất nhanh liền phát hiện ra không đúng.
Khi anh phát hiện bên ngoài có cháy, cửa lớn đã không mở ra được nữa.
Cửa chống trộm quá nóng, anh quyết định chạy thật nhanh đến nhà vệ sinh, tẩm ướp khăn lông che miệng mũi sau đó chạy đến ban công.
Trên ban công có sợi dây dây thừng, chiều cao sợi dây vừa đủ để chạm đất.
Thịnh Hàn Ngọc khéo léo buộc một đầu dây vào lan can, một đầu khác ném xuống đất, rồi nhanh chóng nắm chặt dây thừng leo xuống.
Đi ngang qua tầng mười, trong phòng khách có một đứa bé trai năm, sáu tuổi vừa khóc vừa dùng sức đánh vào cửa ban công muốn đi ra, nhưng không mở được.
Dường như trong phòng chỉ có một mình đứa bé trai.
Anh không do dự xoay người đi vào ban công của tầng mười, vừa la hét vừa làm động tác ý bảo đứa nhỏ tránh xa ra một chút.
Lúc này dưới lầu có người đã chạy ra khỏi tòa nhà, có người gọi 119 báo cháy, có người lớn tiếng hét gọi người thân, có người cầm chiếc máy ảnh nhắm vào tòa nhà chuẩn bị tung lên
vòng bạn bè.
Đứa nhỏ vẫn khóc nhưng nghe anh nói thì đã tránh xa một chút.
Thịnh Hàn Ngọc giơ một chậu hoa bằng thủy tinh lớn nhất từ trên ban công ném xuống.
“Loảng xoảng...”
Chậu hoa thủy tinh vỡ nát.
Thịnh Hàn Ngọc đập vỡ tất cả kính bên cạnh, sau đó đi vào ôm lấy đứa nhỏ ra ngoài.
Tình huống bên ngoài không biết thế nào, anh quyết định vẫn là đi ra bên ngoài an toàn hơn.
Dùng áo khoác bao chặt lấy đứa nhỏ, bé trai ôm chặt cổ Thịnh Hàn Ngọc, hai người an toàn tuột xuống tầng một.
Tả thì chậm, thời gian hành động lại rất nhanh.
Thịnh Hàn Ngọc từ ban công nhà mình leo xuống đến tầng mười cứu đứa nhỏ, sau đó đến được tầng một tổng cộng không quá năm phút đồng hồ.
Ngay khi chân anh vừa chạm đất, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Mẹ của đứa nhỏ đã tới, ôm chặt lấy con trai, nói lời cảm ơn đầy kích động!
Cô ấy chỉ đi xuống siêu thị của tiểu khu mua mì ăn liền, không ngờ tới cả tòa lại cháy, nhỡ đứa nhỏ ở nhà, có gì không hay xảy ra, mẹ của đứa nhỏ cũng không muốn sống nữa.
Rất nhanh xe cứu hỏa đã tới, còn có các thiết bị, bảo vệ cùng nhau ra tay, lửa rất nhanh đã bị dập tắt.
Sợ bóng sợ gió một hồi, ngoại trừ hỏng chút tài sản, không có ai gặp thương vong.
Cũng không hẳn là không có một người nào bị thương, có một bà lão xuống lầu chạy quá nhanh, mắt cá chân bị thương rồi.
Thịnh Hàn Ngọc được coi là anh hùng, rất nhiều người chụp ảnh và gửi đến những người
chủ nhà trong tiểu khu đầy ngưỡng mộ.
Chờ đến lúc anh muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, xảy ra chuyện như vậy Di Tâm cũng không thể đến, vì thế anh trở lại biệt thự tắm rửa đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Thịnh Hàn Ngọc còn đang ngủ, thành phố Giang Châu lại truyền ra một tin giật gân.