Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Cậu chủ của nhà họ Thịnh giả mù!
Việc đêm qua cứu đứa nhỏ bị người quay clip tung lên mạng, ban đầu chỉ lan truyền trong vòng chủ các căn hộ tiểu khu, nhưng từ trước rạng sáng đã lan ra khắp nơi.

Trên trang nhất của tạp chí Giang Châu mới xuất bản choán đầy dáng vẻ Thịnh Hàn Ngọc anh dũng cứu người, còn có ánh mắt sáng ngời của anh.

Tại nhà họ Thời.

Giang Nhã Đan lẽo đẽo sau lưng chồng, lải nhải: “Vũ Thành, anh phải nhanh chóng nói chuyện với cậu chủ Thịnh, nếu không đi coi chừng không kịp nữa đâu.”
Thời Vũ Thành không hề cho VỢ sắc mặt hòa nhã: “Bây giờ biết hối hận rồi à? Muộn rồi.”
“Anh đã nói em đừng có nảy sinh ý tưởng gì với cậu ấy, Thịnh Hàn Ngọc là chồng của Huyên Huyên, ngày trước là chính em đồng ý chuyện này, hiện giờ lại muốn đổi ý, không có cửa đâu.”
Giang Nhã Đan cảm thấy được chồng mình đúng là một tên đầu gỗ, sao lại cứ cứng nhắc không biết thay đổi nhỉ?
Nhưng bà ta không thể ngang ngạnh, Thời Vũ Thành chịu mềm không chịu cứng.

“Vũ Thành, không phải em muốn đổi ý, nhưng hiện tại không phải chúng ta không tìm được Huyên Huyện sao, Thịnh Hàn Ngọc không phải người mù cả thành phố đều đã biết, nhưng chuyện cậu ấy kết hôn lại rất nhiều người không biết mà!”
“Là người đàn ông độc thân sáng giá đấy, anh ngẫm lại xem, có bao nhiêu người muốn đạp nát cửa nhà họ Thịnh, đừng nói hiện giờ không tìm thấy Huyên Huyên, cho dù là tìm được rồi, vị trí mợ chủ con bé cũng không ngồi vững được, thế thì có lợi cho người khác ấy chứ.

Không bằng có lợi cho người một nhà, mà lúc trước ông nội nhà họ Thịnh đề cử chính là Vũ Kha của chúng ta nha..”
Giang Nhã Đan tính kế rất hay, biết Thịnh Hàn Ngọc không mù lại muốn đưa Thời Vũ Kha qua đó.

Thời Vũ Kha không đi ra, tránh ở trong phòng khóc hồi lâu.

Cô ta hối hận lúc trước không đồng ý, để cho kẻ ngốc kia thay mình qua đó.

Cũng hối hận thời điểm Thịnh Hàn Ngọc không mù ra tay quá mau, như thế thì tốt rồi, tất cả mọi người đã biết Thịnh Hàn Ngọc không có một chút ấn tượng tốt với cô ta.

Ngày đó ở khách sạn, vệ sĩ tháo mặt nạ của cô ta đã nhận ra cô ta là ai.

Sở dĩ còn để cho cô ta đeo mặt nạ ở trên đường là vì cho Thời Vũ Thành mặt mũi, không muốn ông ấy thấy quá khó xử mà thôi.

Nhưng mẹ không biết việc này, bây giờ còn ở đó ôm giấc mộng đẹp đưa con gái lớn qua bên kia, Thời Vũ Kha biết chuyện mà lại không thể cũng không dám nói với mẹ.

Nhưng sâu trong lòng cô ta vẫn chờ đợi có thể gả cho Thịnh Hàn Ngọc, ôm lấy một tia hi vọng, hi vọng mẹ có thể tạo ra kỳ tích.

Giang Nhã Đan quấn quýt lấy chồng một ngày, điều có thể nghĩ đến đều đã nói hết, cũng vẫn không có tác dụng.

Lần này Thời Vũ Thành rất kiên quyết, dù có nói sao cũng không chịu đi tìm Thịnh Hàn Ngọc.

Ông ấy nói da mặt mình không dày như thế, không chỉ ông ấy không đi mà còn muốn vợ cũng không đi tìm Thịnh Hàn Ngọc, nói họ mà đi là đang tự làm bản thân bẽ mặt.

Giang Nhã Đan đồng ý, bà ta không đi tìm Thịnh Hàn Ngọc, nhưng lại đi đến nhà lớn của họ Thịnh tìm Vương Dĩnh Chi.

Từ sáng đến giờ, phải nói tâm trạng của Vương Dĩnh Chi đang cực kỳ sảng khoái.

Khi biết được Thịnh Hàn Ngọc không mù, thái độ của Bách Tuyết đối với bà ta cũng tốt lên không ít, tới giữa trưa còn nói cơ thể không được khỏe, giao quyền coi sóc nhà cửa cho bà ta.

Ngày Vương Dĩnh Chi tiến vào nhà họ Thịnh, trở thành nàng dâu quản nhà quản cửa chính là mộng đẹp của bà ta, chỉ là giấc mộng này ba mươi năm sau mới làm được.

Lúc mẹ chồng còn sống bà ta không được đụng đến, khi mẹ chồng không còn đổi thành chị em dâu quản lý, bà ta vẫn không được đụng đến.

Trước kia lúc đứa con là tổng giám đốc bà ta bèn nói với con mình muốn quyền quản lý nhà họ Thịnh, muốn nở mày nở mặt.

Thịnh Hàn Ngọc lại nói bà ta không phải người giỏi quản việc nhà, bảo bà ta rảnh rỗi thì cứ chơi mạt chược cho thảnh thơi, mặc kệ sự đời cũng rất tốt.

Bà ta hoài nghi lời này đều là đứa con dâu chưa qua cửa Giản Di Tâm xúi giục, nếu không có cô ấy, con trai là con của mình, sao lại không vì mình làm chủ?
Từ khi đó bà ta đã không vừa mắt Giản Di Tấm rồi.

Bạch Tuyết dám bắt nạt bà ta hơn hai mươi năm, không phải là do nhà bố mẹ đẻ có thế lực sao, nhưng thế lực nhà họ Giản càng mạnh hơn, Giản Di Tâm mà vào cửa, bà ta còn có ngày xuất đầu lộ diện sao?
Chỉ là vì kiêng kỵ điều ấy cho nên Thịnh Dự Khải muốn tìm bà ta hỗ trợ, bà ta liền đồng ý.

Giản Di Tâm suýt chút nữa bị Thịnh Dự Khải cưỡng hiếp, là bà ta ở bên cạnh giúp đỡ.

Nếu không phải Thịnh Hàn Ngọc trở về đúng lúc, Giản Dị Tâm khó mà giữ được trinh tiết.

Bắt đầu từ ngày đó, quan hệ mẹ con họ liền đóng băng, sau đó không quá vài ngày biệt thự bị cháy, Giản Di Tâm chết cháy...!Từ đó về sau con trai bà không còn gọi một tiếng “mẹ” nữa.

Không có đứa con làm chỗ dựa, Bách Tuyết bắt nạt bà ta ác hơn, bà ta khúm núm năm năm, hôm nay đột nhiên quanh co, đứa con vốn không mù, ngày lành của bà ta lập tức sẽ đến.

Quả nhiên, điều đầu tiên đến là Bạch Tuyết giao quyền quản lý nhà cửa cho bà ta, hai mẹ con trốn về nhà mẹ đẻ.

Sau đó, người hầu tiến vào nói: “Bà chủ, người nhà của mợ chủ đã đến, bà có gặp không ạ?”
Vương Dĩnh Chi ngớ ra, không phản ứng kịp: “Ở đâu có người nhà mợ chủ?”.

Bà ta đang định chọn cô gái nghe lời lúc nhỏ làm con dâu, cũng để tu sửa lại quan hệ mẹ con khắc nghiệt, lại có người chủ động tới cửa tự xưng là thông gia, quá nóng vội rồi.

Người hầu nói: “Chính là mẹ của mợ chủ đã mất, yêu cầu gặp bà.”
Bà ta nghe xong liền bừng tỉnh, vị trí mợ chủ còn bị kẻ ngốc kia chiếm lấy!
Kẻ ngốc kia đã mất, hiện giờ mẹ của người ta đã tìm tới cửa.

Vương Dĩnh Chi xoay người chạy lên trên lầu: “Ngăn lại, đừng có mà cho bà ta vào, nói là tôi không ở nhà”
Người hầu ở phía sau bà ta nói: “Bà ấy còn mang theo rất nhiều quà cáp, nói muốn tặng cho bà, không giống như là đến gây phiền toái.”
Vương Dĩnh Chi đứng lại chần chừ nói: “Còn mang theo quà à?”
ka)
Chưa từng có người nào tặng quà cho bà ta, ngay cả nông dân cung cấp rau dưa hoa quả cho nhà họ Thịnh, ngày lễ ngày tết đến tặng quà là tặng cho Bạch Tuyết, không có phần của bà ta.

Bà ta không thiếu ăn mặc chi tiêu, thiếu chính là sự tôn trọng khi tặng quà cùng với ánh mắt ngưỡng mộ của người khác.

Trong lòng người hầu khinh thường, trên mặt lại cung kính nói: “Đúng, mang theo rất nhiều quà, bà vẫn không gặp hay sao ạ?”
“Để tôi suy nghĩ”
Vương Dĩnh Chi đứng trên cầu thang bắt đầu nghĩ ngợi, bà ta đuổi kẻ ngốc đi, lúc ấy Hàn Ngọc tức giận với bà ta, rồi mẹ của kẻ ngốc khi đó không thấy từ hừ gì, hiện giờ toàn bộ thành phố Giang Châu đều biết Hàn Ngọc giả mù, mẹ của kẻ ngốc tới cửa, bà ta còn có một đứa con gái...!
Đầu óc vốn không rõ ràng của Vương Dĩnh Chi cuối cùng có suy nghĩ cẩn thận một lần.

“Bà ta có dẫn người tới không?”
Người hầu đáp: “Bà ta tự mình lái xe tới, ngay cả tài xế cũng không có.”
Vương Dĩnh Chi không mấy yên tâm, phân phó người hầu: “Được, để cho bà ta đến phòng khách gặp tôi, bà cử vài người canh giữ ở bên người tôi”.

“Vâng”
Giang Nhã Đan được dẫn vào, Vương Dĩnh Chi ngồi ngay ngắn ở trên sofa: “Bà thông gia đến rồi, mời ngồi.”
“Thím Vu, mang trà cho khách.”
Bình thường Bạch Tuyết tiếp đãi khách là như thế, bà ta học theo cảm giác rất không sai.

Kế tiếp thái độ của Giang Nhã Đan làm cho bà ta cảm thấy không sai rồi.

“Bà thông gia, tôi đã sớm muốn đến thăm bà, chỉ là lo lắng bà không có thời gian.." Giang Nhã Đan cười cười đặt lễ vật trong tay lên bàn trà: “Quà tặng nho nhỏ thể hiện kính trọng, bà cũng đừng cười tôi keo kiệt nha.”
Túi Hermes, đồng hồ Cartier, nước hoa Chanel và một bộ trang sức kim cương đầy đủ của Bulgari, Vương Dĩnh Chi liếc mắt một cái có thể tính ra lễ vật này ít nhất cũng giá mấy trăm vạn.

Một chút cũng không keo kiệt, quả thật là mạnh tay.

Lần đầu tiên gặp đã tặng quà quý như vậy, một chút phòng bị cuối cùng của Vương Dĩnh Chi cũng giỡ xuống, lập tức nhiệt tình.

“Ôi bà thông gia thật là quá khách khí, bà tặng tôi quà quý giá như vậy, tôi cần phải lấy cái gì đáp lễ mời tốt đây.”
“Thím Vu, đi lấy chân giò hun khói tốt nhất, hải sâm Mexico, tôm hùm ÚC, cùng với nấm Bắc Mỹ cho bà thông gia, để trên xe đi, đúng rồi, còn có trứng cá muối Địa Trung Hải và gan ngỗng Pháp nữa.”
Người hầu đi vào phòng bếp chuẩn bị quà, khóe miệng đều đã nhếch lên.

Tuy rằng mấy nguyên liệu nấu ăn đó cũng rất đắt tiền, nhưng so với quà của khách tặng thì đúng là không phải cùng cấp bậc, quan trọng là đây không phải dùng một phần tiền của bà ta, tất cả đều là đồ dùng chung, mà quà tặng thì không cần nghĩ, đều sẽ vào túi của bà chủ.

Thật là khó coi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui