Tuy nhiên, so với kinh nghiệm suốt chặng đường trưởng thành của Ôn Lệ Thâm, Tô Hi chỉ có cảm giác ngưỡng mộ, sùng bái, thậm chí đến hai bậc trưởng bối nhà họ Tô cũng không thể không phục rằng hai người con nhà họ Ôn được dạy bảo rất thành công.
Nhà họ Ôn nghe nói năm sau Tô Thắm sẽ làm việc trong phủ Chủ tịch, cũng cảm thấy con cái nhà họ Tô đều có triển vọng, đối với cặp tình nhân này càng xem càng vừa mắt.
Bữa cơm này tự nhiên ăn uống rất vui vẻ.
Về tiền biếu, Tô Bách Ngôn bây giờ chỉ cần số tiền cưới gả con gái bây giờ là 100 ngàn tệ, không muốn nhiều.
Điều này thật sự làm khó nhà họ Ôn.
Họ còn nghĩ thế nào cũng sẽ chuẩn bị hàng chục triệu tệ tiền biếu, nên vừa nghe, đều ngỡ ngàng, choáng váng.
Cuối cùng, vẫn làm theo mức nhà họ Tô yêu cầu, nhưng điều này càng khiến nhà họ Ôn kính trọng, khâm phục vợ chồng nhà họ Tô hơn.
Tô Hi cũng che miệng cười, Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng ghé vào tai cô: “Sau này tiền của anh sẽ là của em.
Em có thể dùng nó chương 376: Trưởng Bói Hai Nhà Gặp Mặt để tỏ lòng hiếu thảo với cha mẹ bắt cứ lúc nào.“
Tô Hi nghe xong lời này, mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, không dám để cha mẹ phát hiện, cảm giác được anh âm thầm cưng chiều thật ngọt ngào.
Tô Thắm ở một bên mỉm cười, trong lòng chọt dâng lên một loại ngưỡng mộ, trong đầu lại hiện lên hình ảnh người đàn ông đã chia tay, cô nghĩ thầm, nếu lúc đó anh không từ bỏ mình, có phải cô cũng sớm tiền vào cuộc sóng hôn nhân rồi không?
Một tuần sau, phiên tòa xử Khưu Lâm cuối cùng cũng kết thúc, tử hình, hoãn lại 1 năm nữa rồi thi hành.
Nghe được tin này, Đường Tư Vũ bình thản đón nhận.
Tập đoàn Đường thị được Hình Liệt Hàn cử người đến quản lý, cô cũng được rút khỏi thân phận bà chủ công ty.
Giao thừa đã đến.
Trong một năm, cô đã trải qua bao sóng gió, gian khổ, người thân mắt, gặp được người thương.
Sang năm mới cô tin rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
Đồng thời, tin tức cũng đến tai Đường Y Y, cô ta trốn trong căn hộ mà Mộ Phi thuê cho, khóc suốt đêm, đồng thời cô ta cũng hận Đường Tư Vũ đến chết.
Sau sự việc đó, Đường Y Y đã thay đổi, cô ta như một oan hồn, toàn thân phát ra đầy oán khí, cô ta cũng không còn xinh đẹp, mà gây trơ xương.
Mới 24 tuổi, nhưng nhìn cô ta dường như già đi cả chục tuổi.
Đi giữa đám đông, sẽ không có ai chú ý đến cô ta, cho dù có nhìn đến thì cũng không phải vì vẻ đẹp, mà là vì hơi thở u ám, ảm đạm của cô ta.
Trong khoảng thời gian này, điều duy nhất có thể giúp Đường Y Y vượt qua là việc cô muốn trả thù, trước tiên cô muốn trả thù Hình Nham, sau đó, cô sẽ dùng mọi kế để trả thù Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn, cô muốn trả thù hộ mẹ.
Cô sẽ sống như một con chuột trong bóng tối, không quan tâm đến tương lai hay cuộc sống.
Nhà họ Hình bị niêm phong, đến một ngôi nhà để về cô cũng không có!
Tin tức về việc mẹ bị bắt giam đã truyền đi khắp trời, những người chị em tốt kia đều xa lánh cô, lui xa, căn bản không ai thèm nói chuyện với cô nữa, Đường Y Y cũng nhận ra trước đây đã tin nhầm người, cũng biết rằng những người chị em đó đều là tiểu nhân nịnh bợ.
Điều này khiến cô càng thêm ghét cái xã hội này, càng căm ghét tất cả mọi người, thỉnh thoảng Mộ Phi sẽ gọi điện thoại quan tâm cuộc sống của cô, nhưng chỉ là vài câu nói chuyện ngắn ngủi, Đường Y Y đã không còn mong đợi ở Mộ Phi nữa.
Khi đưa anh đoạn video cô bị Hình Nham lạm dụng.
Cô biết rằng cuộc đời này Mộ Phi sẽ không bao giờ nhìn đến cô nữa.
Cô lên mạng thấy thông báo về đám cưới của Tô Hi, lời chúc phúc ngập trời, chồng cô ấy là chủ tịch CEO của Tập đoàn giải trí Thiên Mộ, là con cưng của giới kinh doanh, một người đàn ông khiến phụ nữ hâm mộ và khao khát.
Đường Y Y thực sự rất ghen tị.
Tại sao Đường Tư Vũ có Hình Liệt Hàn, ngay cả chị em tốt của cô cũng có thể tìm được người đàn ông tốt như vậy.
So sánh ra, cô ta lại sống như một bóng ma, không thể gặp người.
Đêm giao thừa, nhà họ Hình và nhà họ Ôn đều rất náo nhiệt.
Ngày mùng 1 đi thăm họ hàng, bạn bè càng hứng thú hơn.
Vừa hay, mùng 3, người lớn nhà họ Ôn đến nhà họ Hình, Hình Nhất Phàm cũng về, còn cao to đẹp trai hơn trước.
Hình Dĩ Hi cả ngày bám theo sau, liên tục gọi “chú, chú” rất tình cảm.
Tô Hi và Đường Tư Vũ trò chuyện với nhau.
Hình Nhất Nặc ngại ngùng không dám gặp Ôn Lương Diệu vì thứ hạng trong kỳ thi này của cô không như mong muốn nên cô luôn cảm thấy không mặt mũi nào nhìn anh.
Cô và Hình Nhất Phàm lại bắt đầu cuộc cãi lộn giữa hai anh em, nhưng, Hình Nhất Phàm bao dung với cô hơn, rất nhiều chuyện anh đều nhường cô.
Ôn Lệ Thâm và Hình Liệt Hàn tham gia chủ đề về những người cha, ngồi trên ghế sofa ở sảnh nói chuyện phiếm.
Đường Dĩ Hi đi đâu cũng được chào đón, người ôm, người thơm, ai cũng khen cậu đẹp trai, lại thêm một tuổi rồi, tiền lì xì cũng nhận được không ít.
Đường Tư Vũ giữ tiền hộ con, cậu nhóc cũng có tiền triệu rồi.
Sau khi đính hôn, Tô Hi chuyển về sống ở nhà, theo ý cha mẹ trước khi kết hôn, cô phải ở nhà, chỉ sau khi kết hôn mới lại về nhà Ôn Lệ Thâm.
Cha mẹ đều là bậc trưởng bối tư tưởng truyền thống, lại gặp đúng dịp tết, nên cô đương nhiên làm cô con gái ngoan, nghe lời.
Hai cô gái gặp nhau, niềm vui lớn nhất tự nhiên là nói về chủ đề đàn ông và trẻ con.
Tô Hi hỏi cậu nhóc: “Con trai nuôi, con muốn sau này mẹ nuôi sinh cho con một em trai hay em gái?”
“Sinh em gái.” Cậu nhóc lập tức trả lời.
Đường Tư Vũ không khỏi sửa lại: “Sinh một em trai nhỏ.”
Tô Hi lập tức bật cười, không để bụng: “Sinh con nào cũng được, nhưng mình muốn sinh một đứa con gái, Lệ Thâm cũng thích con gái.”
“Vậy mami cũng sinh một em gái nữa đi!”
Đường Dĩ Hi tham lam hỏi..