Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Tô Hi thầm thở phào trong lòng, thật may là không giống như cô nghĩ, nếu không, cô thật sự không biết mùi vị sẽ như thế nào.

“Không có.” Ôn Lệ Thâm nghiêm túc trả lời: “Em không tức giận sao?”
Tô Hi nằm xuống, chui vào khuỷu tay anh trách móc: “Sáng mai chuyển một triệu vào thẻ của em thì em sẽ không giận.”
Cách trả lời đáng yêu như thế làm cho Ôn Lệ Thâm hơi ngạc nhiên, sau đó anh bật cười: “Anh cho em một trăm triệu.”
Tô Hi vẫn cố chấp nói: “Không cần, một triệu là được rồi, sau này anh lại lừa em thì sẽ tăng giá.”
Ôn Lệ Thâm cười, lấp kín đôi môi đỏ mọng của cô: “Đều của em hết, tất cả mọi thứ của anh đều là của em, em làm chủ.”
Tô Hi ôm anh, thực ra lúc nãy trong lòng cô cũng hoảng hốt, cũng ghen tới cực điểm, nhưng mà yêu một người là sẽ cúi đầu khuất phục, mà cô, cũng đã học được cách cúi đầu.

“Anh là của em, đời này đều của em.” Tô Hi ôm anh, vùi đầu vào trước ngực anh, bá đạo ra lệnh.

Lúc nãy Ôn Lệ Thâm không thấy cô tức giận, nhưng nghe những lời này của cô, anh mới phát hiện, thực ra cô ghen muốn chết, anh nghiêm túc kề sát bên tai cô nói: “Anh là của em.”.

Truyện Huyền Huyễn
Đêm nay, Tô Hi vẫn ngủ vô cùng yên tâm, chỉ là trong giấc mơ có làm một chuyện, cô cướp Ôn Lệ Thâm từ tay một người phụ nữ khác.

Cuối cùng, cô cướp được anh như ý muốn, giấc mơ cũng xem như tốt đẹp.

Còn mười mấy ngày nữa là đến hôn lễ, trong quá trình đếm ngược, sau khi Ôn Lệ Thâm thức dậy, trước tiên bèn tới công ty, buổi chiều cùng cô đi đến biệt thự tổ chức hôn lễ lần này, hôn lễ của bọn họ tổ chức ở trong một biệt thự của khách sạn năm sao.

Bao trọn gói cả khách sạn, mở tiệc chiêu đãi ba ngày, vô cùng long trọng.

Tô Hi cũng mời mấy chị em thân thiết làm phù dâu, cô có sáu phù dâu, mà năm nữ nghệ sĩ được mời khác cũng rất vinh dự đến dự đám cưới của cô.

Khoảng mười giờ, Tô Hi đang ở trên sô pha lật xem kiểu dáng đồ lưu niện, cô chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, Tô Hi hơi run sợ, chẳng lẽ Ôn Lệ Thâm về rồi sao?
Tô Hi buông quyền sách trên tay xuống rồi đi ra, vừa đến cửa liền nhìn thấy chỗ bậc thang, một bóng dáng phụ nữ cao gầy đang từ từ bước tới, khi ánh mắt hai người phụ nữ chạm nhau đều cùng sửng sốt vài giây.

Tô Hi càng thêm khiếp sợ, bởi vì người phụ nữ vừa đi tới chính là người phụ nữ lần trước cô gặp ở cửa hàng, sao lại trùng hợp như vậy? Mà tại sao cô ây lại có mật mã của?
Cô ấy là aï?
Ôn Đại thấy Tô Hi ở đây, trái lại cô ta không hề kinh ngạc, hôm nay cô ta tới đây chính là muốn gặp cô ấy.

Lúc nãy ở dưới tầng, cô ta vốn dĩ muốn ấn chuông cửa, nhưng mà cô ta thử ấn mật mã của Ôn Lệ Thâm, thế mà ba năm rồi vẫn không thay đổi, vẫn giống như trước.

Thực ra Ôn Lệ Thâm không thay đổi mật khẩu chính là vì sớm đã buông xuống những tình cảm với cô lúc trước, cho nên anh không cần phòng bị gì cả, ngược lại là thản nhiên.

Nhưng ở trong mắt Ôn Đại, cách làm của Ôn Lệ Thâm như vậy có phải có nghĩa là vẫn vương vấn tình cũ với cô ta không?
Mọi thứ so với ba năm trước đều không thay đổi? Giống như ống đựng bút mà cô ta tặng, còn có chìa khóa của căn biệt thự, anh ấy đều giữu lại vì cô taI “Cô là ai? Sao cô lại tới đây?” Tô Hi hỏi trước, một lần nữa đánh giá người phụ nữ này.

Ôn Đại cười: “Sao vậy? Lệ Thâm chưa từng nói với cô về tôi sao?”
Trong lòng Tô Hi nháy mắt trở nên căng thẳng, cô có một dự cảm không lành.

Chẳng lẽ, người cũ trong lời của Ôn Lệ Thâm tối hôm qua chính là người phụ nữ trước mặt này sao?
“Chưa từng! Cô vẫn nên tự giới thiệu một chút đi! Nếu không, có lẽ tôi phải báo cảnh sát.” Giọng điệu Tô Hi cũng không quá thân thiện.

Ôn Đại như là nghe được chuyện gì buồn cười, cô ta hừ một tiếng rồi cười: “Báo cảnh sát? Bắt tôi sao? Cô Tô chuyện bé xé ra to quái”
“Tôi không quen biết cô, đây lại là nhà tôi, tôi báo cảnh sát thì sai à?” Tô Hi nghiêm túc nói.

“Được rồi! Tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Ôn Đại, là… bạn gái cũ của Lệ Thâm” Ôn Đại nghĩ nghĩ rồi vẫn dùng cái thân phận này.

Trong lòng Tô Hi căng lên, quả nhiên không ngoài dự đoán, cô đoán đúng rồi.

Tuy rằng có hơi thất vọng, hóa ra người yêu cũ của Ôn Lệ Thâm thật sự tồn tại, nhưng trên mặt cô lại không hề biểu hiện ra sự ghen tuông.

“Vậy nêu như đã là người yêu cũ, không biết cô tới nơi này là có chuyện gì?” Tô Hi hào phóng tỏ vẻ không ngại ngần.

Ôn Đại không khỏi ngây ra.

Như này không giống với cô ta dự đoán, cô ta cho rằng cô ta xuất hiện sẽ làm Tô Hi tràn ngập sự thù địch, nhưng không ngờ Tô Hi lại có biểu cảm bình tĩnh như này.

“Tôi tìm cô tâm sự.”
“Ò! Trình độ đánh giá của cô thế nào?”
“Cái gì?” Ánh mắt Ôn Đại nhíu lại, có hơi không kịp phản ứng.

“Là như thế này, tôi vẫn đang nghiên cứu xem tôi nên dùng cái nào làm quà kỷ niệm, tôi hơi phân vân, Lệ Thâm lại không ở nhà.

Vừa đúng lúc, cô xem cho tôi, tôi dùng cái nào thì ổn.” Tô Hi mỉm cười nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui