Hai người nhanh chóng ăn xong cơm, có thể thể nói là ăn như gió cuốn.
Thịnh Hàn Ngọc sợ hãi thán phục, một người con gái sao mà lại ăn được nhiều như thế?
Thức ăn trên bàn hơn phân nửa đều đã vào trong bụng.
Khẩu vị tốt của người đối diện cũng làm ảnh hưởng đến anh, anh ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm.
Sau bữa ăn, người hầu yên lặng đi ra khỏi phòng bếp, thu dọn bàn ăn, sau đó bày trà nóng lên bàn trà, lại yên lặng lui xuống.
Thời Du Huyện chỉ lo hưởng thụ quãng thời gian có người hầu hạ, Thịnh Hàn Ngọc bất thình lình hỏi: “Người phụ nữ kia cao bao nhiêu?”
“Người phụ nữ nào?
Ăn nó quá, máu chưa bơm kịp lên não, Thời Du Huyên nhất thời không phản ứng kịp.
“Chính là người phụ nữ trong căn hộ.”
Thời Du Huyên cảnh giác, lập tức ngồi thẳng người dậy: “Ngày hôm đó không phải đều đã nói rõ với anh sao? Sao anh còn hỏi nữa?”
Thịnh Hàn Ngọc nâng chung trà lên uống một ngụm, nhìn có vẻ hững hờ: “Thuận miệng hỏi một chút, không được à?”
“Được.”
Trí nhớ của Thời Du Huyên vô cùng tốt, với tất cả những câu hỏi về Giản Di Tâm của Thịnh Hàn Ngọc, cô đều trả lời vô cùng kín kẽ, giống hệt như lần trước.
Thịnh Hàn Ngọc quay người lên lầu, vào phòng đóng cửa lại, sau đó đến chiều cũng không ra ngoài.
Cả buổi chiều cô cũng không làm gì, chỉ ngồi trong phòng nơm nớp lo sợ, quan sát động tĩnh
phía đối diện!
Người đàn ông kia sau bữa trưa đã hỏi cô nhiều như thế, chỉ có thể chứng minh một chuyện: “Anh ta nghi ngờ tính chân thực trong việc Giản Di Tâm còn sống hay không, không hoàn toàn tin tưởng những lời cô nói lần đầu.”
Lúc ấy anh tin tưởng là vì khát vọng Giản Di Tâm còn sống ở sâu trong lòng anh, anh tin không phải là vì lời cô nói ra chân thực đến mức nào, mà là vì anh tình nguyện tin nên mới
tin.
Sau này hỏi lại, chứng minh rằng một tuần này anh ở trong căn hộ cũng đã tỉnh táo lại, nghi ngờ cô nói dối!
Nhà hàng Tây trên cao ốc Ginza.
Họ đến sớm trước nửa tiếng so với giờ hẹn, khi mời khách mà chủ nhân đến trễ thì quá thất lễ rồi, Giang Nhã Đan mang Thời Vũ Kha đến mời Vương Dĩnh Chi ăn cơm, để cô ta lấy lòng mẹ chồng tương lai.
Giang Nhã Đan hôm qua trò chuyện với Vương Dĩnh Chi rất vui vẻ, nhưng chuyện vẫn còn chưa quyết định ra được, trong lúc quan trọng như thế này, bà ta không thể nào để xảy ra một chút sơ suất nào, cho nên cố ý đến sớm.
Nhân viên phục vụ đưa hai người đến vị trí đã được đặt trước...!Ghế sô pha dài bên cạnh cửa
cô.
Toàn bộ ghế sô pha đều bằng da thật được nhập khẩu từ Ý, khăn trải bàn là khăn thủ công
nhập từ Hà Lan, tranh treo tường đều là danh họa bản gốc, lấy bừa một món cũng có giá trị trên trăm vạn.
Ngồi ở vị trí đó nhìn từ trên xuống, cả thành phố Giang Châu đều thu hết vào mắt, có loại cảm giác ưu việt khi tầm mắt bao quát cả non sông!
Giang Nhã Đan tặc lưỡi tán thưởng: “Nơi này thật tốt, khó trách những người có danh tiếng đều thích ăn cơm uống cà phê ở đây, môi trường rất tuyệt, chỉ có điều hơi đắt..”
Tùy tiện ăn một bữa cơm ở đây cũng có giá năm chữ số trở lên, nếu như không phải vì nịnh bợ, lấy lòng Vương Dĩnh Chi, bà ta cũng không nỡ mời khách ở nơi như thế này.
Thời Vũ Kha có chút không yên lòng, cô ta là lần thứ hai đến đây.
Lần đầu đến là Thịnh Dự Khải bao cả căn phòng để mời cô ta ăn cơm, còn tặng cô ta một bộ quà tặng có giá trị không nhỏ!
Khoảng thời gian đó bây giờ nhớ lại cũng là ngọt ngào tươi đẹp, chỉ có điều Thịnh Dự Khải không có ý định cưới cô ta, anh ta chỉ muốn lợi dụng và chiếm hữu thân thể cô ta.
Sau khi Thời Vũ Kha ý thức được chuyện đó, cô ta đã kéo xa khoảng cách với Thịnh Dự Khải, cô ta muốn gả vào hào môn thì phải có danh phận phu nhân hào môn, không làm người tình, càng không có khả năng định hình bản thân thành đồ chơi.
Nhưng nếu xét về tính tình phù hợp, cô ta vẫn thích Thịnh Dự Khải hơn một chút.
“Vũ Kha, nghĩ gì thế?” Giang Nhã Đan vươn tay ra lắc lắc trước mặt con gái, dặn dò: “Một lát nữa khi bà Thịnh đến con cũng đừng thất thần như thế này, ăn nói ngọt ngào một chút, biết không?”
“Biết rồi.”
Thời Vũ Kha giữ vững tinh thần, thu hồi suy nghĩ, lấy ra một cái gương nhỏ, tỉ mỉ xem xét lớp trang điểm của mình.
Hôm nay là đi gặp trưởng bối, cô ta ăn mặc có hơi bảo thủ, thể hiện ra sự đoan trang!
Tóc uốn dài cũng duỗi thẳng ra, cắt ngắn tóc mái, trang điểm nhẹ nhàng, thu lại nét quyến rũ trên khóe mắt đuôi mày, khiến bản thân trông như một cô gái ngoan ngoãn.
Hai mẹ con không chờ bao lâu, Vương Dĩnh Chi đã đến.
Người đàn bà toàn thân ăn diện đẹp đẽ, chỉ hận không thể đeo hết tất cả châu báu lên người.
Mặc dù bà ta là bà cả của nhà họ Thịnh, nhưng cũng rất ít người mời bà ta ra ngoài ăn, bình thường bà ta ở nhà họ Thịnh như một người tàng hình, đột nhiên có người xem trọng bà ta, chính bà ta cũng không biết phải ăn diện như thế nào mới tốt.
Hai mẹ con Giang Nhã Đan lại không nghĩ như thế, hai người không biết địa vị ngày thường
của Vương Dĩnh Chi ở nhà họ Thịnh, còn tưởng rằng bà ta mặc trang phục thế này là vì xem trọng lần gặp mặt này.
“Chào bác gái, cháu là Thời Vũ Kha” Thời Vũ Kha đứng lên, nhẹ nhàng cúi đầu chào, cười một tiếng.
Vương Dĩnh Chi rất hài lòng với Thời Vũ Kha, bảo cô ta ngồi bên cạnh mình, thân mật kéo tay cô ta, hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Học đại học ở đầu, trình độ cao nhất là bao nhiêu?”
“Cháu thích gì, có sở thích thế nào.”
Thời Vũ Kha trả lời từng câu hỏi: “Năm nay hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp đại học Giang Châu, tốt nghiệp thạc sĩ ở Stanford.”
“Bình thường thích âm nhạc, nấu ăn, đọc sách.”
Vương Dĩnh Chi gật đầu liên tục: “Chỉ có tốt nghiệp đại học có hơi kém, có điều học thạc sĩ ở trường rất tốt, sau này cũng đủ giáo dục con cái..."
Thật ra bà ta không biết, Stanford mà Thời Vũ Kha nói không liên quan gì đến trường đại học danh tiếng “Stanford” thật cả.
Trường cô ta học cũng chỉ là một trường đại học quèn...!Không đúng, cô ta căn bản cũng chẳng học!
Chỉ là dùng tiền mua một tờ giấy chứng nhận tốt nghiệp thạc sĩ mà thôi, chỉ là để khoe khoang bên ngoài, thực tế không có tác dụng gì.
Một người hơi có kiến thức một chút, hắn cũng sẽ biết là thạc sĩ hai mươi ba tuổi hẳn là còn đang học, chưa tốt nghiệp, trừ khi là thiên tài, nhảy lớp nhiều lần thì mới có khả năng tốt nghiệp sớm như thế được.
Nhưng Thời Vũ Kha và Vương Dĩnh Chi đều không để ý đến.
Một người có can đảm nói, một người có can đảm tin!
Còn có Giang Nhã Đan bên cạnh không ngừng bổ sung: “Thời Vũ Kha nhà chúng tôi lúc
còn ở trường vẫn luôn đứng hạng nhất, mặc dù nhà chúng tôi không thiếu chút học phí này, nhưng khi con bé học đại học và thạc sĩ, gia đình căn bản không cần dùng đến tiền, mỗi năm đều đạt học bổng...”
“Năm Thời Vũ Kha thi đại học, em gái con bé sốt cao không ngớt, con bé và chăm sóc em gái nên mới phát huy không tốt, nên mới học ở đại học Giang Châu, nếu không thì với thành tích bình thường của Vũ Kha nhà chúng tôi, cũng có khả năng học Bắc Đại hoặc Thanh Hoa..”
Giang Nhã Đan nghiêm túc nói bậy nói bạ, Thời Vũ Kha ra vẻ thẹn thùng bảo mẹ đừng nói đến những chuyện lúc trước nữa, chăm sóc em gái là chuyện cô ta phải làm, ai bảo cô ta là chị lớn cơ chứ!”
Hai mẹ con kẻ tung người hứng, Vương Dĩnh Chi hài lòng với Thời Vũ Kha ghê gớm.
Ba người càng trò chuyện càng ăn ý, một bữa cơm còn chưa ăn xong mà chuyện hôn sự đã gần như được định đoạt cả rồi.
Vương Dĩnh Chi còn lấy một chiếc vòng ngọc trên cổ tay xuống, kéo tay Thời Vũ Kha qua, muốn đeo lên cho cô ta: “Vũ Kha này, vòng ngọc này là bà nội của Hàn Ngọc truyền lại cho bác, là bảo vật gia truyền của nhà họ Thịnh, hôm nay bác truyền cho cháu...!
Bà ta còn chưa dứt lời, động tác đã ngừng lại.
Bởi vì một nhà ba người Thịnh Giang đang đi vào từ cửa chính, bà ta vô thức muốn trốn.
Sắc mặt Vương Dĩnh Chi thay đổi, động tác dừng lại, hai mẹ con phát hiện được có gì đó không đúng, Thời Vũ Kha thuận theo ánh mắt của bà ta nhìn về phía cửa lớn, thần sắc lập tức trở nên bối rối hơn cả bà ta.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Thời Vũ Kha đã khôi phục lại như bình thường.
Lúc họ phát hiện ra một nhà ba người, Bạch Tuyết và Thịnh Dự Khải cũng đã phát hiện ra họ!
Hai mẹ con trao đổi ánh mắt, sau đó tươi cười đi về phía mấy người họ, Thịnh Giang không đi theo đến, mà ngồi xuống vị trí đã được đặt sẵn.
“Chị cả thật hăng hái, nơi này có tiếng là chi phí cao, không chờ chị cũng nỡ bỏ tiền ra để đến đây” Bách Tuyết ngoài cười nhưng trong không cười, lời vừa nói ra đã khiêu khích.
Thịnh Dự Khải thì nói Với Thời Vũ Kha: “Vũ Kha, mấy ngày không gặp, nhớ anh không?”